Edit: Tiểu Hương
Beta: Tiểu Miêu
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~
Nguyên khu ghế dài này là một đám người, bọn họ khẳng định biết người nam kia tới quán bar làm gì, một đám ngồi ở ghế dài cao cao quải khởi*, một bộ tư thế xem kịch vui.
*cao cao quải khởi – 高高挂起 - việc gì không liên quan đến mình thì mặc kệ nó.
Người đàn ông nổi lên hứng thú, đẩy hai nữ nhân bên người ra, thích thú mà nhìn chằm chằm Lộ Vô Khả.
Lộ Vô Khả đứng im.
Hắn thấy bộ dáng bình tĩnh của cô, nhướng mày, còn có tâm tình ở chỗ này cùng cô nói chuyện tào lao: "Năm nay bao nhiêu tuổi?"
Lộ Vô Khả chỉ là nhân viên phục vụ, ngoại trừ khách hàng hỏi cô về vấn đề đồ ăn thức uống, cái khác cô đều không để ý.
Gã nghiêng đầu cười nhạo một tiếng, lại quay đầu qua, đều thấy thái độ cô nàng thế nhưng không có động tĩnh gì, không có tức giận, chân đá đá cái bàn: "Nghe thấy không? Rượu đang chờ em gái đấy."
Trên người Lộ Vô Khả là quần áo nhân viên màu trắng đen, trong tay cầm menu: " Xin lỗi, nơi này chúng tôi không có quy định yêu cầu người phục vụ phải uống rượu."
Tên kia chậc một tiếng: "Quy tắc sao, chính là để người ta phá vỡ."
Hắn nâng nâng cằm: "Uống hết ly rượu, tiền trên bàn đều là của cô, chẳng phải còn dễ hơn mấy đồng tiền dơ bẩn mà cô cực khổ kiếm cả đêm sao?"
Lời này nghe xong thực sự làm người buồn nôn, là loại cao cao tại thượng ngu muội, bộ dạng giẫm lên tôn nghiêm đạp lên lưng người khác mà đi.
Lộ Vô Khả nói: " Thật dễ hơn nhiều."
Rốt cuộc cũng nghe được một câu thức thời, hắn cười: "Đúng rồi, thay vì mỗi ngày mệt như muốn chết đi sống lại chỉ kiếm được chút tiền hoa hồng, còn không nhiều bằng bồi khách uống chút rượu."
Những người khác nghe xong lời này bật cười.
Gã vốn dĩ cho rằng cô gái này bị đùa giỡn như thế khẳng định sẽ giậm chân tức giận, hoặc là sắc mặt khẳng định sẽ không tốt đi.
Kết quả liền nghe được cô gái nhỏ trước mắt này thực bình tĩnh mà nói câu: "Ngài nói đúng."
Đám ngồi ở ghế dài nhất thời có đủ loại vẻ mặt, khinh thường, tò mò, thấu hiểu, châu đầu ghé tai khe khẽ nói nhỏ.
Lộ Vô Khả chẳng hề để ý.
Có điều Hoa Tí Nam chỉ nhướng mày, lúc đầu thấy cô như vậy tưởng rất khó, không ngờ chính là loại mặt hàng* thế này.
*bản gốc là 货色 - sự đa dạng và chất lượng của hàng hóa; còn ẩn dụ cho tư tưởng lời nói, tác phẩm, bài viết, bài phát biểu hoặc ý tưởng có giá trị nhỏ, vẻ đẹp.....(bao gồm cả xúc phạm). Khi mô tả " hàng hóa " của một người, đặc biệt là phụ nữ, người ta thường dùng như một thuật ngữ xúc phạm, mang tính thương mại hóa một cách chủ quan, đó là hành vi thiếu tôn trọng phụ nữ và có những lời lẽ xúc phạm....
Bất quá loại mặt hàng thế này cũng không phải là chuyện xấu, dạy dỗ dễ hơn.
Hắn ngoắc ngoắc tay: "Lại đây, chờ lát nữa em gái sẽ có không ít tiền."
Lộ Vô Khả nhìn hắn một cái.
Tên kia cũng đang nhướng mày nhìn cô.
Lộ Vô Khả nhấc chân đi qua, Hoa Tí Nam dù bận vẫn ung dung mà chờ cô đến.
Nữ sinh trước mặt này diện mạo đơn thuần, cụp mi rũ mắt, cái miệng nhỏ với môi mỏng .
Vừa nhìn chính là biết con gái nhà lành.
Chắc tám chín phần bởi vì thiếu tiền mới có thể tới địa phương này làm việc, nhưng cho dù cô là tự nguyện hay là bất đắc dĩ, cùng hắn không thân không thích hắn lười phải thông cảm.
Loại thông cảm này không phải là thứ mà ai hắn cũng đều sẽ cho.
Lộ Vô Khả đi đến trước mặt gã ta, không nói hai lời cầm lên ly rượu đè mấy tờ tiền mặt màu đỏ phía dưới.
Hoa Tí Nam đang muốn nói cô biết điều.
Lộ Vô Khả cầm ly rượu trong tay hướng trên mặt hắn mà hắt.
Hai nữ nhân bên người hắn sợ hãi kêu ra tiếng, tránh né qua một bên.
Lộ Vô Khả đặt ly rượu ở trên bàn, nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh.
" Tiền này tôi không cần, cho anh."
Hoa Tí Nam trên mặt đầy nước, nhắm mắt lại cắn chặt răng.
Trên ghế vài tên đàn ông nhìn cô dám kiêu ngạo thành như vậy, trong miệng hùng hùng hổ hổ chửi thề, muốn giáo huấn cô nàng.
Hoa Tí Nam giơ tay ngăn bọn họ.
Hắn chậm rãi mở bừng mắt nhìn Lộ Vô Khả cười cười, mấy giọt nước dính trên lông mi, ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
" Em gái nhỏ, lá gan to nhỉ."
Lộ Vô Khả đứng thẳng thân mình, biết mình chọc phải phiền toái lại không có cách để trốn đi, mà một chút cũng không có tia hối hận hay sợ hãi.
Tên đàn ông kia cũng không lau nước trên mặt, hai tay chống hai cái đùi thong thả ung dung đứng lên, hắn rũ đầu cười: " Ông đây không thích đánh phụ nữ, hiện tại cô vẫn còn cơ hội, nói là cô tay run tôi có thể thả cho cô một con ngựa."
Lộ Vô Khả đứng ở tại chỗ, một bước cũng không lui về phía sau, cô rũ mắt liếc hắn: "Thực xin lỗi."
Hoa Tí Nam giương mắt nhìn cô.
Cô nhìn vào đôi mắt hắn: " Tôi cố ý."
Hoa Tí Nam trăm triệu lần không nghĩ nữ nhân này cùng hắn đối nghịch, sắc mặt một giây xanh mét, sau lại nở nụ cười.
Gã khom lưng cầm qua ly rượu trên bàn, ngắm nghía, rũ mắt nhìn Lộ Vô Khả: "Cái miệng này còn có thể mắng chửi người nhỉ, em gái nhỏ."
Dứt lời mặt hắn nháy mắt biến sắc, tay bóp cổ Lộ Vô Khả hướng bức tường bên cạnh mà đẩy tới.
Bàn tay nam nhân rắn chắc hữu lực, cần cổ nữ sinh tinh tế yếu ớt.
Phía sau lưng Vô Khả đụng phải bức tường cứng rắn lạnh băng, kêu rên một tiếng.
Người đàn ông cười lạnh, giả mù sa mưa mà thương hương tiếc ngọc: "Như thế nào, đau à?"
Ánh mắt Lộ Vô Khả vừa quật cường vừa lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm gã ta.
Có một lúc ánh mắt của cô là khiếp người, sợ hãi, không có một tia tức giận.
Tay người nam lại dùng lực: " Mới vừa há mồm mắng chửi người không phải rất lợi hại sao? Nào, nói vài câu cho ông đây nghe một chút."
Một bên bọn ngồi ở ghế dài cười vui sướng khi thấy người khác gặp họa.
Lộ Vô Khả gắt gao cắn răng, không chịu nhả ra.
Tên đàn ông cười lạnh .
Rõ ràng sắp chết, thật đúng là xem xương mình cứng.
Lộ Vô Khả từ từ nhắm hai mắt, huyết mạch trong người thình thịch đập, cô chậm rãi mở trợn mắt nhìn về phía tên kia.
Hoa Tí Nam nhìn cô: "Còn không lên tiếng? Tay ông đây không khống chế được, chờ lát nữa tắt thở không thể trách tôi."
Lộ Vô Khả gắt gao trừng mắt hắn, tay ở phía sau cất giấu chai rượu run nhè nhẹ, cô dùng hết sức lực tính toán đem chai rượu đập vào đầu tên này.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenwiki1.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Nửa đường lại bị người chặn, tay còn chưa nâng lên tới đã bị một bàn tay có lực rất lớn chế trụ lại.
Lộ Vô Khả đáy lòng chợt lạnh, tay trên cổ cô chợt buông lỏng, liền thấy ánh mắt gã kia thật bất mãn nhìn về phía người tới: " Mẹ nó mày là ai?"
Phía sau truyền đến tiếng cười.
Lộ Vô Khả sửng sốt, đã nghe người nọ cúi người ở bên tai cô nói, giọng nói xen lẫn hơi thở nóng bức.
" Thả tay ra, muốn vào đồn công an hả?"
Lộ Vô Khả không chịu buông tay.
Thẩm Ngật Tây chậc một tiếng, trực tiếp giành lấy chai rượu trong tay cô.
Anh liếc nhìn vẻ mặt cô, trông cô có vẻ rất không vui.
Thẩm Ngật Tây cười cười.
Anh trực tiếp đem Lộ Vô Khả kéo ra phía sau.
Người ở trước mắt cứ như vậy bị đoạt mất, Hoa Tí Nam bất mãn: " Tao đang dạy dỗ người, liên quan gì đến mày."
Gã nhìn về phía Thẩm Ngật Tây, hỏi lại lần nữa: " Mẹ nó mày là ai?"
Thẩm Ngật Tây nâng mắt nhìn hắn, chậm rãi đứng thẳng thân mình.
"Tao là ai?" anh hỏi ngược lại hắn, lời nói mang theo ý cười, không chút để ý.
Một giây trước còn gió xuân ấm áp, một giây sau sắc mặt anh biến đổi, cánh tay vung lên, trên đầu Hoa Tí Nam đột nhiên bị chai rượu đập mạnh vào, giọng nói trầm thấp áp chế cơn tức giận xen lẫn tiếng thủy tinh vỡ vụn.
"Tao là ông mày."
Đột nhiên tiếng chai rượu vỡ vụn vang lên, quán bar nháy mắt một trận hỗn loạn, nữ nhân thét chói tai chạy trốn khắp nơi.
Tên kia hoàn toàn không liệu trước sẽ có chai rượu, che lại cái trán với đôi mắt đang đổ máu, lảo đảo vài bước, thấp giọng chửi rủa.
Giữa nam nhân thứ được nói đến nhiều nhất chính là tình huynh đệ, đám bạn không tốt lành gì của Hoa Tí Nam vốn còn ngồi ở trên ghế vui vẻ mà xem kịch hay, lúc này toàn bộ mắng chửi vọt lại đây.
Thẩm Ngật Tây quay đầu đi nhìn Lộ Vô Khả.
Quả nhiên, cô vẫn còn nhìn chằm chằm Hoa Tí Nam đang che lại cái trán và đôi mắt, la hét.
Thẩm Ngật Tây lười nhác thu hồi tầm mắt từ trên người tên kia, nói với cô: " Tôi biết em không cam lòng nhưng đánh nhau con gái không có ưu thế, trước qua một bên đợi đi, chờ lát nữa có cơ hội cho em đánh."
Nói xong không để ý đến cô, ném chai rượu đi đánh lộn.
Lộ Vô Khả lúc này mới phát hiện Tề Tư Minh bọn họ cũng ở đây, nam sinh đánh nhau thì không có mắt, xuống tay không nhẹ, nắm tay nện trên cơ thể phát ra tiếng vang nặng nề, tiếng chai rượu vỡ vụn với tiếng mắng chửi thậm tệ vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Trong chốc lát quán bar liền loạn thành một mớ hỗn độn.
Người chạy trốn tứ phía, hận không thể cách cái địa phương này xa một chút.
Chỉ có Lộ Vô Khả đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Cô giống như không quan tâm, lại giống như nhận biết hoàn cảnh hiện tại.
Ở đằng kia Thẩm Ngật Tây một chân dẫm lên trên bụng người nam, nắm đầu hắn dúi xuống đất lại bắt hắn ngẩng đầu lên.
Cánh tay trái gã bị chai rượu rạch dài một đường, chảy máu.
Đầu người thân ảnh tán loạn, Lộ Vô Khả nhìn anh.
Người đều nói Thẩm Ngật Tây cuồng vọng.
Lộ Vô Khả đã từng không tin.
Người nọ vĩnh viễn lười nhác, hễ chuyện liên quan đến anh giống như mây khói thoảng qua, không để tâm.
Thì ra người này cũng có khía cạnh khác, đâm vào người máu thịt phát đau.
Lộ Vô Khả đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, cô thấy Thẩm Ngật Tây nghiêng đầu nhìn cô.
Xuyên qua đám người, đôi mắt anh trầm tĩnh mà hữu lực.
Lộ Vô Khả cùng anh đối diện.
Thời gian giống như trôi thật lâu, lại giống như chỉ có một hai giây ngắn ngủn.
Cô không rời mắt, ngón tay rũ tại bên người khẽ động.
Thẩm Ngật Tây thu chân, chậm rãi thẳng dậy, túm người nọ hướng phía cô đi tới.
Tiếng người ầm ĩ, đèn màu lưu chuyển.
Bóng đêm chia năm xẻ bảy.
Anh ở trong cái thế giới rách nát này đi về phía cô.
Lộ Vô Khả đứng im ở tại chỗ.
Nam sinh thân cao chân dài, trong chốc lát liền tới trước mặt.
Đều nói lỗ mãng sợ ngang ngược, ngang ngược sợ không cần mạng*.
*lỗ mãng sợ ngang ngược, ngang ngược sợ không cần mạng - 愣的怕横的横的怕不要命的 – làm việc mà không nhìn hậu quả.
Hoa Tí Nam cho dù là ở trong giới giang hồ nhưng gặp phải Thẩm Ngật Tây loại người không cần mạng này, chỉ có bị đánh đến nửa sống nửa chết.
Đến gần Lộ Vô Khả mới phát hiện Thẩm Ngật Tây trên mắt phải gần lông mày cũng bị xước một đường nhỏ, chảy ra chút máu.
Lúc này Thẩm Ngật Tây cư nhiên còn có tâm trạng giỡn với cô: "Mới vừa rồi không phải muốn đánh người sao?"
Thẩm Ngật Tây phỏng chừng cô muốn đánh là người này, tên kia bị đánh sắp mất nửa cái mạng.
Anh giống như đang xách một cái túi rác đem người ném đến trước mặt cô.
Cô không cam lòng, anh liền đem người đưa đến trước mặt cô.
Hoa Tí Nam không hổ danh là giang hồ, bị đánh thành bộ dạng ma quỷ thế này mà vẫn không làm đồ hèn cúi lưng xuống, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng hung ác.
Lộ Vô Khả cùng hắn nhìn nhau.
Thẩm Ngật Tây cũng không mở miệng quấy rầy cô, tay cắm túi quần ở một bên thảnh thơi mà nhìn.
Đầu kia đánh thành một đoàn anh cũng không cần phải xen vào, có Tề Tư Minh bọn họ rồi.
Anh liền bồi cô ở chỗ này tốn thời gian.
Hoa Tí Nam mới vừa nhận ra sức lực của cô gái này, thấy gương mặt trông vô hại liền không tin, khịt mũi coi thường.
Lộ Vô Khả chớp chớp mắt, xoay người cầm chai rượu trên bàn bên cạnh đổ ra ly, cô thẳng dậy, nói: "Đem ly rượu này uống hết."
Hắn từng làm gì cô, cô làm lại thế với hắn.
Hoa Tí Nam cười lạnh: "Uống cái rắm, ông đây không uống thì sao!"
Thẩm Ngật Tây tựa hồ là cảm thấy ồn ào, hơi nghiêng đầu ngoáy ngoáy lỗ tai, chậc lưỡi: "Ngại giọng mình quá to phải không? Nhỏ tiếng chút, ồn ào."
Hoa Tí Nam thực hung dữ, Lộ Vô Khả một chút cũng không sợ, cô hỏi: " Anh không uống?"
Hoa Tí Nam hừ lạnh một tiếng.
Lộ Vô Khả nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thoạt nhìn chuyện này giống như cứ thế cho qua.
Liền thấy Lộ Vô Khả đi lên trước bóp chặt cằm gã ta, dùng sức hướng trong miệng tên kia đổ rượu.
Cô dùng sức đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Cô cũng mặc kệ Hoa Tí Nam giãy giụa, đổ cho đến khi bình rượu thấy đáy.
Thẩm Ngật Tây không ngăn cản cô, rũ mắt nhìn cô.
Hoa Tí Nam bị sặc rượu đến kinh thiên động địa, Lộ Vô Khả khom người đem chai rượu đặt lại trên bàn, cầm lấy mười mấy tờ tiền màu đỏ bị đè dưới ly rượu.
Hoa Tí Nam đôi mắt đỏ lên mà nhìn cô, cô gái trước mặt này làm người đoán không được.
Lộ Vô Khả nhìn lại.
Cô giống như muốn bỏ vào miệng hắn, đem tiền nhét vào trong miệng.
Thẩm Ngật Tây như thế nào cũng không nghĩ tới cô lấy tiền thì ra là làm như thế.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ kia, sau một lúc lâu cười ra tiếng.
Thật mẹ nó mang thù.
Ở đây một trận hỗn loạn ẩu đả đánh người, ngoài quán bar vang lên tiếng còi cảnh sát chói tai.
Có người báo cảnh sát.
Lộ Vô Khả theo bản năng nhìn Thẩm Ngật Tây.
Thẩm Ngật Tây cũng vừa lúc rũ mắt nhìn cô, giơ tay nắm giữ cổ tay cô, đem tay cô đang ở trên cằm tên kia bỏ ra.
Anh hướng một bên nâng nâng cằm: " Qua kia đi."
"Cái gì?"
Thẩm Ngật Tây liếc Hoa Tí Nam một cái: "Em không đánh hắn, em không liên quan đến chuyện này."
Lộ Vô Khả sửng sốt, giống như có chút hiểu vừa rồi Thẩm Ngật Tây vì sao không cho cô dùng chai rượu đánh người.
Nhưng anh tự mình dùng chai rượu đánh vào đầu người ta nở hoa.
Thẩm Ngật Tây lại nâng cằm hướng một bên chỉ chỉ: "Nghe không, qua bên kia đứng đi, mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng đừng tới đây."
Đó là câu cuối cùng mà Thẩm Ngật Tây nói với cô vào buổi tối ngày hôm đó.
Sau khi cảnh sát ập vào, tình trạng hỗn loạn trong quán bar liền bị ngăn lại.
Thẩm Ngật Tây bị còng tay đưa đi.
Một đám người tụ lại ở lối ra vào quán bar xem náo nhiệt, chỉ chỉ trỏ trỏ chiếc xe cảnh sát đang bật đèn nhấp nháy.
Lộ Vô Khả xen lẫn trong đám người.
Qua cửa sổ xe hạ xuống một nửa, ánh mắt hai người chạm nhau.
Xe cảnh sát inh ỏi đi qua bên người cô.