Chiếc xe đua màu đen lao nhanh trên đường, tiếng động cơ vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh.
Trong xe, Tống Diễn Thần ngả đầu ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi bàn tay của anh vẫn còn nắm chặt tay cô, từ lúc lên xe anh và cô đều im lặng không ai nói gì, cô cứ để mặc anh nắm tay mình.
" Lão đại anh không sao chứ?? " Cố Trạch lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng .
" Tôi không sao , cậu đã điều tra xem chuyện này ai làm chưa?? " Tống Diễn Thần mở mắt ra, ánh mắt anh đã trở lại như lúc thường nhưng toàn thân anh tỏa ra khí lạnh.
" Tôi đã điều tra, tên bắn tỉa từ tòa nhà đối diện và tên giả dạng phục vụ chính là sát thủ chuyên nghiệp của Vũ Tộc làm . Tên bắn tỉa nhanh chóng trốn thoát còn tên lão đại giết trên người anh ta có dấu ấn của Vũ Tộc! " Cố Trạch báo lại những gì đã điều tra, ánh mắt anh ta cực kì lạnh lùng.
Ngồi bên cạnh nghe hai người đàn ông nói chuyện ,cô lặng lẽ rút tay về, sau đó đành lên tiếng :" Tôi...tôi muốn về nhà! "
Lúc này, anh mới đảo ảnh mắt qua cô, gương mặt cô cực kì bình tĩnh không hề có dấu hiệu sợ hãi khi chứng kiến những cảnh lúc nãy hoàn toàn không giống với các cô gái khác , nếu gặp cảnh tượng ban nãy chắc đã bị dọa cho ngất lịm đi.
Cố Trạch cũng liếc qua cô một cái , anh ta cũng nghĩ sao cô có thể bình tĩnh như vậy mặc dù biết nếu không cẩn thận có lẽ sẽ chết ngay, cô gái này quả thật không bình thường.
" Tôi muốn về nhà " Cô lặp lại lời một lần nữa , cô biết người đàn ông này có thân phận không đơn giản ,cô không muốn dính dáng đến anh ta.
" Cố Trạch! " Anh không ngăn cản cô, ra hiệu cho Cố Trạch xong lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Trạch dừng xe, sau đó rút tờ chi phiếu ra đưa cho cô :" Âu Dương tiểu thư, đây là tiền của cô , coi như là đền bù tổn thất tinh thần của cô, xin lỗi dọa cho cô sợ rồi! "
Cô đang định mở cửa xe đi xuống, nghe anh ta nói như vậy liền chau mày :" Nhiệm vụ của tôi chưa hoàn thành tôi không thể nhận tiền được, còn nữa việc ngày hôm nay tôi không để tâm! "
Cố Trạch vẫn không rút tay về, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở :" Đây là mệnh lệnh của lão đại, tôi không thể làm trái nên mong cô hãy nhận nó. "
Âu Dương Đình Đình liếc mắt qua anh, anh nhắm mắt yên lặng như là đã ngủ thiếp đi, nên cô đành miễn cưỡng lấy tờ chi phiếu đó xong mở cửa xuống xe!
Khi cô vừa xuống xe, chiếc xe liền nhanh chóng rời đi nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Cô quay người bắt taxi đi về nhà mình.
Cố Trạch lái xe đi xa một chút rồi lên tiếng hỏi :" Lão đại, anh tính giải quyết như thế nào? "
Tống Diễn Thần mở mắt ra, đôi mắt không một gợn sóng khiến Cố Trạch không biết anh đang nghĩ gì, anh cất giọng trầm :" Cứ từ từ, để tôi xem bên đó sẽ cử ai đến để giết tôi tiếp theo! "
Cố Trạch gật đầu, im lặng tiếp tục lái xe.
[...]
Khi cô về đến nhà cũng khoảng mười một giờ đêm, cô quăng chìa khóa lên bàn xong ngồi xuống chiếc ghê sofa.
Trong đầu cô hiện lên những hình ảnh ngày hôm nay , bóng lưng của anh ngồi ở ngoài ban công rồi đến lúc môi anh chạm môi cô, rồi lúc khi gặp nguy hiểm những hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại , nhất là ánh mắt của anh khi tự tay vặn cổ của người kia vô cùng tàn nhẫn khác với đôi mắt ma mị mang chút lười nhát của đêm đó.
Ba cô từng là cảnh sát nên ông rất thích súng, hằng ngày ông vẫn thường lên mạng và đọc báo xem các loại súng và đặc điểm của nó nên cô cũng được biết đôi chút, khi cái tia laze di chuyển trên lưng anh cô biết sẽ nguy hiểm nhưng lại vô thức đưa tay lên chắn cho anh.
Khi viên đạn từ tòa nhà đối diện bay qua cô lại không suy nghĩ mà đẩy anh ra, cô không biết sao cô lại bảo vệ anh như vậy.
Nhưng mà...rốt cuộc anh có thân phận như thế nào? Mà có nhiều kẻ thù đến thế dám hiên ngang tấn công anh .
Cô nhìn tờ chi phiếu trên bàn khẽ thở dài , thôi kệ bây giờ cô đã có tiền lo cho Đình Vũ rồi nên chắc sau này không bao giờ liên quan gì đến anh nữa. Cô lấy tờ chi phiếu lên cất vô ngăn kéo xong đứng dậy đi tắm.
[...]
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!