Hai ngày lặng lẽ trôi qua , hôm nay cũng là sinh nhật của Tống Diễn Thần.
Âu Dương Đình Đình ngồi trên giường, chiếc váy ngủ hai dây của cô không che đậy được những dấu hôn mờ ám do Tống Diễn Thần gây nên.
Tống Diễn Thần từ trong phòng tắm bước ra, anh đã ăn vận chỉnh tề, gài nút áo cuối cùng anh ngẩng đầu lên thấy cô đang nhìn chầm chầm bèn mỉm cười bước đến.
" Anh biết anh đẹp trai nhưng tối qua em ngắm chưa đủ à?? " Tống Diễn Thần nâng cằm cô lên, trêu chọc cô.
Âu Dương Đình Đình đỏ mặt, lấy tay đánh nhẹ lên tay anh :" Tự luyến! "
Tống Diễn Thần cũng không trêu cô nữa, đi lấy chiếc cà vạt lần trước cô tặng anh ra, đưa cho cô :" Đeo giúp anh! "
Âu Dương Đình Đình đứng lên, muốn giúp anh đeo cà vạt, nhưng vừa đứng lên dòng nước ấm chảy ra từ giữa hai chân cô. Cô đỏ mặt trừng mắt với anh :" Anh cố tình?? "
Chắc là tối qua khi nhân lúc cô không để ý, anh đã để lại tinh hoa trong người cô. Nhưng những lần trước anh đều dùng bao , có lúc anh không đeo nhưng cũng không để lại trong người cô tối qua bất cẩn nên cô không để ý, thật đáng chết.
Tống Diễn Thần bước đến, xoa đầu cô :" Tối qua, em quyến rũ như vậy anh cũng không kìm lòng được..."
Càng nói mặt cô càng ngượng đỏ hơn, nhận lấy cà vạt sau đó cẩn thận đeo lên cho anh, đôi mắt vẫn có chút hờn trách .
" Được rồi đừng giận nữa . " Anh thấy cô vẫn hờn dỗi, nhìn có chút đáng yêu không nhịn được cúi xuống hôn lên trán cô một cái.
" Được rồi anh đi làm đi! " Âu Dương Đình Đình đẩy anh ra.
Tống Diễn Thần gật đầu sau đó xoay người đi ra ngoài, cô đi đến bên cửa sổ thấy anh đang đi về phía xe, dáng người cao lớn của anh dưới ánh nắng toát lên sức hấp dẫn của người đàn ông từng trải được năm tháng mài giũa , từng động tác từng cử chỉ mỗi cái nhấc chân nhấc tay của anh đều ổn trọng, điềm tĩnh.
Tống Diễn Thần như cảm nhận được có người nhìn mình, xoay người lại ngẩng đầu lên thấy cô đang đứng bên cửa sổ, nắng sớm chiếu vào khuôn mặt cô khiến nó càng trở nên xinh đẹp hơn, thật ra người cô có chút gầy.
Âu Dương Đình Đình mỉm cười vẫy tay với anh, anh cũng cười lại sau đó mở cửa lên xe . Cô cứ đứng đó cho đến khi chiếc xe nhạt dần.
Âu Dương Đình Đình đi về phía tủ áo, lôi trong vali ra một lọ thuốc, bàn tay siết chặt lấy ánh mắt do dự.
Là thuốc tránh thai, cô đã chuẩn bị sẵn từ rất lâu. Đắn đo một hồi cô đổ hai viên thuốc ra tay, sau đó bỏ vào miệng. Thời điểm này nếu cô có thai chắc chắn sẽ không tiện, huống hồ đứa bé còn là con của Tống Diễn Thần.
Thẩn thờ một lúc, cô quyết định đi tắm. Đang lấy đồ, điện thoại trên bàn đổ chuông.
Âu Dương Đình Đình đi lại, nhìn dãy số trên màn hình cô khẽ nhíu mày nhưng cũng ấn nút nhận cuộc gọi.
" Alo! "
" Tối nay bảy giờ, đến kho hàng số 7 ở vùng ngoại ô! " Bên kia Vũ Niên Dương thấy cô nhận máy, liền nói luôn.
Đó là thời gian và địa điểm cất giấu lô hàng, tối nay đích thực sẽ xảy ra một trận chiến không thể tránh khỏi.
" Được tôi nhớ rồi! "
" Nhiệm vụ lần này tuyệt đối chỉ có thành công không được thất bại! " Vũ Niên Dương nhấn mạnh từng chữ, sau đó anh ta lại nói tiếp :" Em chuẩn bị cẩn thận, tối nay hoàn thành xong quay về nghỉ ngơi. "
" Ừm! " Nói xong cô ngắt máy, điện thoại buông lõng trượt xuống đất. Nếu cô thất bại chờ cô phía trước chỉ có cái chết và cả Đình Vũ cũng sẽ không thể yên ổn .
[...]
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cả ngày hôm nay không gian đều yên tĩnh như đang chờ đón một cơn bão sắp ập đến.
Nhìn đồng hồ trên tường, còn hai tiếng nữa mới đến bảy giờ tối, Âu Dương Đình Đình mở tủ để đồ mỹ phẩm của cô ra, lấy từ bên dưới ra cây súng hình son môi của cô, phát hiện không có vấn đề gì cô cất vào.
Khi đến bảy giờ, để tránh tai mắt của Tống Diễn Thần cô đi đến bên cửa sổ ngó xuống. Vị trí không cao, còn có nơi đặt chân quan sát kĩ lưỡng Âu Dương Đình Đình leo người ra khỏi ban công, sau đó nhanh nhẹn trèo xuống dưới.
Trên người cô là bộ quần áo được Vũ Niên Dương thiết kế riêng cho cô, bên ngoài không quá nổi bật từ đầu đến chân đều là màu đen để thuận lợi cho việc di chuyển trong bóng tối. Nhưng chỉ có cô mới biết bên trong bộ quần áo này giấu nhiều vũ khí nho nhỏ để thuận lợi cho cô mỗi khi thực hiện nhiệm vụ.
Bộ đồ luôn được cô đem theo bên người, sau khi xuống dưới, Âu Dương Đình Đình lách người đi ra ngoài cổng.
Bên ngoài đậu một chiếc xe ,thấy cô bước ra tên kia mở cửa xuống xe :" Chủ thượng dặn tôi đến đón cô! "
Âu Dương Đình Đình nhìn đám người đó, sau đó gật đầu đi lên xe. Chiếc xe chạy nhanh về phía khu vực ngoại ô, tốc độ cực kì nhanh khung cảnh bên ngoài trôi qua vùn vụt.
Lòng cô dâng lên một dự cảm đáng sợ, đây không phải là lần đầu tiên cô đi làm nhiệm vụ nhưng chả hiểu sao lần này cô lại có cảm giác như vậy.
Khác với khung cảnh trong xe, ở kho hàng số 7 Vũ Niên Dương ngồi trong xe, anh ta nheo mắt nhìn về phía kho hàng.
" Chủ thượng đã xử lý xong đám người canh gác bên ngoài. " Vũ Ân Lam đứng ngoài cửa xe, thông báo ánh mắt cô nhìn qua cửa kính xe , một lát nữa cô sẽ được diện kiến mặt của chủ thượng luôn bí ẩn bao năm nay.
Một lúc lâu sâu, cánh cửa xe mở ra Vũ Niên Dương bước từ trong ra, khi anh đứng thẳng nhìn vào bên trong, Vũ Ân Lam có thể cảm nhận được khí lạnh toát ra từ người anh ta.
Vũ Ân Lam âm thầm đánh giá Vũ Niên Dương, gương mặt anh phải gọi là cực kì nam tính, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ toàn thân tỏa ra một hơi lạnh khiến người khác phải e dè.
Vũ Niên Dương không để ý đến ánh mắt của cô, lạnh nhạt nói " Vào thôi! "
Vũ Ân Lam biết mình đã thất lễ, thu lại ánh mắt sau đó đi theo Vũ Niên Dương vào trong.
Dù đã xử lý đám canh gác, nhưng họ cũng không thể ngang nhiên đi cửa chính, để tránh việc bị mai phục đám người họ đi vào bằng cửa sau .
Bên trong nhà kho thiếu ánh sáng, Vũ Niên Dương dẫn đầu tiếp đến là Vũ Ân Lam và Vũ Hạo đi song song nhau. Cả đám đàn em đi đằng sau luôn trên tinh thần cảnh giác, tay ai cũng nắm chặt khẩu súng ống.
Đột nhiên Vũ Niên Dương dừng bước ánh mắt sâu thẳm nhìn về góc tối phía trước, cảm đám người đằng sau dù gì cũng là sát thủ được huấn luyện nên họ đồng loạt giơ súng lên hướng về phía đó nhưng không ai nổ súng, Vũ Ân Lam và Vũ Hạo cũng nhạy bén lập tức rút vũ khí riêng ra, họ cũng giống như Âu Dương Đình Đình được huấn luyện đặc biệt nên cũng sử dụng vũ khí được chế tạo riêng nhưng vũ khí của họ chỉ là khẩu súng được nâng cấp.
Trong góc tối của nhà kho, một dáng người cao lớn từ từ bước ra, nhờ chút ánh sáng bên ngoài chiếu vào gương mặt của người đó.
Là Tống Diễn Thần, gương mặt anh lạnh lẽo không chút cảm xúc, như cười như không nhìn về phía Vũ Niên Dương.
Đèn đột nhiên được bật sáng lên, cả khu nhà kho nhanh chóng sáng lên, dưới ánh đèn Tống Diễn Thần và Vũ Niên Dương nhìn thẳng vào đối phương, nhiệt độ về đêm càng giảm xuống thêm khí lạnh từ hai người đàn ông tỏa ra càng thêm lạnh lẽo thoang thoảng mùi chết chóc và mùi thuốc súng.
" Để khiến người đứng đầu của Vũ Tộc lộ diện thân phận quả thật chứng minh lô hàng này có giá trị lớn như thế nào! " Tống Diễn Thần lên tiếng, giọng anh rất bình tĩnh thậm chí mang chút giỡn cợt khiến người khác khó lòng đoán ra được tâm tư của anh.
Vũ Niên Dương khí chất không hề thua kém anh, khóe môi khẽ nhếch chậm rãi nói :" Với thân phận của Tống Diễn Thần anh, điều tra về tôi cũng không quá khó?? "
Tống Diễn Thần lướt mắt qua đám người đứng sau lưng Vũ Niên Dương, dưới nhiều họng súng đang hướng về phía anh, thái độ anh vẫn bình tĩnh không hề lo sợ.
" Hôm nay anh dẫn theo nhiều người như vậy, còn giết sạch vệ sĩ của tôi có lẽ Vũ Niên Dương anh chả có ý gì tốt đẹp đúng không? "
Vũ Niên Dương giơ tay ra hiệu , đám người đằng sau hạ vũ khí xuống. Sau lưng Tống Diễn Thần xuất hiện thêm một đám người, dẫn đầu là Cố Trạch, trên tay họ cũng đang cầm súng vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Vũ Ân Lam đứng bên này, chạm phải ánh mắt của Cố Trạch, ánh mắt anh phủ một lớp sương lạnh khiến tim cô thắt lại, hóa ra giữa họ mãi mãi có một rào cản lớn như vậy.
Phía trong nhà kho tính tất cả đều trên ba mươi người, trên tay ai cũng cầm súng hạng nặng gương mặt đều lạnh tanh, Âu Dương Đình Đình lặng lẽ nép vào phía sau thùng hàng, quan sát tình hình trước mắt.
Lúc nãy khi vừa tới nơi, bên ngoài không ai canh gác cô nhân cơ hội lẻn vào, vừa hay chứng kiến tất cả. Xét về ưu thế có lẽ nghiêng về phía Tống Diễn Thần, vì đây là địa bàn của anh, nên cô không thể hành động khinh suất.
Âu Dương Đình Đình nhẹ nhàng rút vũ khí ra, chờ thời điểm thích hợp sẽ ra tay, cô nhìn về phía Tống Diễn Thần tròng tử co rút lại trái tim cũng đau âm ẩm, anh vẫn mặc đồ hồi sáng và trên cổ còn đeo chiếc cà vạt cô tặng.
Nay sinh nhật anh, món quà thật sự cô tặng cho anh lại là cái chết?