Sau khi ăn xong, Tống Diễn Thần lái xe quay về biệt thự.
Âu Dương Đình Đình ngồi kế bên, tựa cằm lên cửa xe nhìn ra bên ngoài. Những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau ,đèn đường được bật lên .
Đột nhiên anh lên tiếng :" Muốn nói gì nói đi. "
Âu Dương Đình Đình giật mình, thì ra suy nghĩ của cô đều đã bị anh nhìn ra hết, thấy vậy cô liền nhỏ giọng hỏi :" Anh và Oách Nhi Nhi hình như không phải là quan hệ bình thường đúng không?? "
Anh nghe cô hỏi, ánh mắt hiện lên một lớp băng mỏng nhưng vẫn chưa có ý định trả lời cô.
Âu Dương Đình Đình chờ mãi không thấy anh trả lời, cũng không mấy ngạc nhiên vì ngay từ đầu cô đã biết trước anh sẽ không trả lời.
Lúc cô cứ tưởng anh không trả lời, thì Tống Diễn Thần bất ngờ nói :" Ba cô ta muốn để cô ta bên cạnh tôi. "
Nói trắng ra, Oách Phùng muốn con gái mình tiếp cận anh, để chuốc lợi cho bản thân ông ta. Tống Diễn Thần nghĩ tới cha con Oách Phùng ánh mắt dần dần chuyển lạnh.
Âu Dương Đình Đình cũng là người thông minh, đại khái đã đoán ra. Người có thân thế như Tống Diễn Thần thì ai mà chả muốn hợp tác, chỉ là cách của Oách Phùng vừa muốn được lợi vừa muốn để con gái trở thành người phụ nữ của anh để sau này giúp ông ta dài dài.
" Mà tôi thấy anh cũng rất hưởng thụ mà? Đâu có ý từ chối đúng không?? " Âu Dương Đình Đình cười cười, rõ ràng lúc sáng anh còn ngồi im để Oách Nhi Nhi tự nhiên ôm cổ mình .
Tống Diễn Thần nhìn cô, ánh đèn bên đường nhàn nhạt chiếu xuống khiến gương mặt anh bên sáng bên tối, ánh mắt đen thâm thúy khiến cô có chút bối rối :" À...tôi không có ý gì đâu."
" Ghen à? " Tống Diễn Thần nhìn cô có chút dò xét, bàn tay đưa lên vuốt tóc cô.
Âu Dương Đình Đình mở to mắt nhìn anh, ghen cái đầu anh.
" Tôi chỉ là tình nhân của anh, có tư cách gì để ghen? Chỉ còn mười mấy ngày nữa tôi sẽ không ở bên cạnh anh, lúc đó anh muốn ôm ấp hay ở bên ai cũng chả liên quan đến tôi. " Nói xong cô quay đầu ra cửa ,không nhìn anh nữa. Đối với anh cô vẫn có một chút sợ hãi , những lúc đối mặt với Vũ Niên Dương cô hoàn toàn không sợ anh ta nhưng khi nhìn vào mắt Tống Diễn Thần cô không dám nhìn lâu bởi vì cô sợ sẽ đắm chìm trong ánh mắt sâu thẩm đó.
Tâm trạng đang vui của anh bị những lời của cô dập tắt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, đánh tay lái quẹo xe vào bên đường, đưa tay nắm lấy cằm cô xoay lại.
Âu Dương Đình Đình bị buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh hoàn toàn lạnh giá , đến cả hơi thở của anh không chút ấm áp nào , anh nghiến răng gằn từng chữ :" Em đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi, chừng nào tôi chưa chán thì mọi giá em cũng không thể rời khỏi tôi, nghe rõ chưa? "
Cằm cô bị anh siết chặt đau đến nổi cô muốn khóc , cao giọng nói :" Tống Diễn Thần anh đừng có lật lọng, rõ ràng lần trước giao dịch chỉ một tháng, "
Đây không phải là lần đầu tiên cô gọi cả tên lẫn họ của anh , nghe những lời này của Âu Dương Đình Đình một tia nguy hiểm lướt qua mắt anh :" Tôi cứ nghĩ em sẽ như những người con gái khác, lâu dần sẽ chán nhưng tôi không ngờ càng ở bên em tôi càng hứng thú . "
Âu Dương Đình Đình vùng khỏi tay anh, ánh mắt cảnh giác , môi khẽ nhếch một cái :" Càng ngày tôi càng cảm thấy anh thật đáng sợ. "
Cơ thể của Tống Diễn Thần càng lấn tới, lưng cô chạm lên cánh cửa , anh không giận mà còn bật cười, chỉ có điều nụ cười của anh rất đáng sợ như quỷ vương đến từ địa ngục :" Sau này em sẽ thấy rõ con người tôi đáng sợ hơn em tưởng, không lẽ em nghĩ tôi chỉ là một người suốt ngày ở nơi cao chỉ thị nhân viên của mình thôi sao? "
Dừng lại một chút, ngón tay anh khẽ lướt qua mặt cô :" Để tôi nói cho biết con người tôi còn đáng sợ đến mức nào . Gia tộc tôi có thân thế từ xã hội đen, suốt ngày chém chém giết giết. Hồi còn nhỏ tôi thấy máu tươi còn nhiều hơn là ăn cơm, gia tộc tôi không ít kẻ thù nên những kẻ muốn lấy mạng tôi nhiều vô số . Nhưng bỗng một ngày gia tộc tôi bị tấn công bất ngờ do có kẻ phản bội mật báo cho những kẻ đó , cũng may mắn tôi trốn thoát được nhưng khắp người toàn là máu. Tôi học bắn súng lúc mười ba tuổi đến năm mười tám tuổi tôi bắt đầu cầm súng, năm hai mươi hai tuổi tôi tự mình xây dựng lại tổ chức giết sạch đám người tấn công gia tộc tôi , họ nói tôi là ác quỷ, kẻ máu lạnh... "
Từng câu từng chữ của anh nói ra hết sức bình thản, cô thấy cả người run lên đúng vậy anh là kẻ máu lạnh, đôi tay đang vuốt mặt cô đã thấm đầy máu tươi mà tay cô cũng không thua kém gì anh . Làm việc cho Vũ Niên Dương, cô đã giết không ít người bàn tay cô từ lâu đã nhuốm đầy máu.
Tống Diễn Thần quan sát cô , sau đó cuối đầu gục lên vai cô :" Mà em có biết, kết cục của kẻ phản bội tôi đó là gì không? "
Đột nhiên, tim cô đập mạnh một cái nhưng bình tĩnh nói :" Không..."
" Tôi khiến kẻ đó người không ra người, ma không ra ma. Muốn chết cũng không được sống cũng không xong, tôi đã bức cô ta đến điên... " Giọng anh lạnh lẽo , cô có thể nhận ra sự tàn nhẫn trong giọng nói của anh.
Lời của anh nói khiến cô đột nhiên nhớ tới người phụ nữ ở trong khu biệt thự lần trước, cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nếu có một ngày, thân phận của cô bị lộ chắc có lẽ anh cũng sẽ đối xử với cô như vậy.
Tống Diễn Thần ngồi thẳng dậy, lưng tựa vào ghế ánh mắt sâu thẩm khó cho đối phương biết anh nghĩ gì :" Tôi còn có thể độc ác hơn như thế, cho nên tốt nhất em đừng để tôi biết em làm gì khiến tôi không vừa ý thì tôi sẽ khiến em trả giá đắt! "
Âu Dương Đình Đình điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ gật đầu. Tống Diễn Thần thấy cô đã ngoan ngoãn nghe lời anh khởi động xe, đánh tay lái chạy ra đường lớn, cô hạ kính xe để gió luồn vào xóa tan không khí ảm đạm trong xe.
Cô hoàn toàn không còn đường lui nữa rồi, lúc đầu cô cứ nghĩ anh là người dễ đối phó nhưng hiện tại cô không phải là đối thủ của anh. Hai tay siết chặt túi xách, lòng rối bời.
Tống Diễn Thần liếc lên chiếc gương, hành động của cô đều lọt hết vào mắt anh .
Sau khi họ về đến nhà, Cố Trạch cũng có mặt ở đó.
" Tôi lên lầu trước! " Âu Dương Đình Đình gật đầu với Cố Trạch, sau đó nói với anh, đi thẳng lên lầu.
Đến khi bóng cô khuất dần, anh đi vào phòng làm việc của mình, Cố Trạch cũng đi theo sau.
" Ngồi đi! " Tống Diễn Thần ngồi xuống, chỉ chiếc ghế đối diện mình.
Cố Trạch ngồi xuống, rút tập tài liệu đưa cho anh :" Đây là tư liệu lão đại cần ! "
Tống Diễn Thần nhận lấy :" Cố Trạch cậu từng là người của Vũ Tộc, cậu hiểu rất rõ họ đúng không? "
Cố Trạch gật đầu, không lo lắng vẫn cứ bình tĩnh nhìn anh :" Theo như tôi biết, người của Vũ Tộc hoạt động rất bí mật . Nếu thất bại thì sẽ tự sát, không để người khác bắt được. Sáu năm trước Vũ Tộc xảy ra biến cố , chủ thượng lão gia bị giết , vụ tai nạn năm đó của tôi là do có người sắp đặt sẵn, cũng may có lão đại đã cứu tôi! "
Tống Diễn Thần lật từng trang tài liệu, ánh mắt càng lúc càng lạnh dần, trong tay là tất cả tư liệu của Vũ Tộc.
" Tại sao không có thông tin của người đó? "
" Lúc tôi còn ở Vũ Tộc, chỉ có ba người là tôi, Vũ Ân Lam và Vũ Hạo. Trên chúng tôi là hắn ta ..." Dừng lại một chút, Cố Trạch lại nói tiếp " Tuy nhiên cả ba chúng tôi vẫn chưa thấy được mặt thật của hắn càng không biết rõ thân phận của người đó . "
Tống Diễn Thần đóng tập tài liệu lại , ánh mắt trầm tư :" Vậy tức là hắn ta không muốn kẻ đó lộ diện với bên ngoài, càng không muốn bị người của Vũ Tộc biết được nên đã cố ý không thêm tên người đó vào danh sách Vũ Tộc. "
Cố Trạch giật mình, nhanh nhạy nói :" Ý của lão đại là hắn ta cố ý giấu thân phận của người đó ?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Tống Diễn Thần càng đậm hơn :" Nếu hắn ta đã cố giấu, vậy thì tôi sẽ khiến hắn tự nói ra. "
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!