Triệu Mạn Hề và Lục Yến Thần đứng chung một chỗ, Lục Tập đuổi tới bên cạnh Khương Dư Miên, tạo thành một loại từ trường kỳ diệu giữa một đôi nam nữ trưởng thành và hai bạn học sinh.
Chỉ có Khương Dư Miên cảm thấy, mấy giây ngắn ngủi lại dài lâu như thế.
Triệu Mạn Hề bước lên phía trước một bước, nhìn cô với khuôn mặt đầy ý cười: “Em chính là Miên Miên nhỉ?”
Không ngờ Triệu Mạn Hề sẽ nhận ra cô, ánh mắt Khương Dư Miên lóe lên, trốn đến bên cạnh Lục Yến Thần.
Ánh mắt Triệu Mạn Hề lộ vẻ kinh ngạc.
Một lúc lâu sau Khương Dư Miên mới nhận ra cô mất lịch sự.
Lục Yến Thần xem trọng phép lịch sự, cư xử với người ngoài tiến lùi có chừng mực, khiến người ta gần như không thể bắt bẻ gì, giống như ở nhà hàng cơm Tây ngày hôm đó, mặc dù anh không thích bắt tay với người kia nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
Mà bây giờ cô lại làm lơ sự lấy lòng của Triệu Mạn Hề trước mặt nhiều người như vậy, chính bản thân cô còn cảm thấy loại hành vi này không phù hợp, vậy thì Lục Yến Thần sẽ nghĩ thế nào về cô đây?
Khi để ý tới một người, sẽ suy xét tỉ mỉ tinh tế đến tất cả mọi chi tiết.
“Miên Miên nhát gan, không quen tiếp xúc với người không quen biết.” Lục Yến Thần lặng lẽ đưa cô vào phạm vi của mình.
Triệu Mạn Hề bày ra vẻ mặt tươi cười, trong lòng không khỏi ý kiến: Đây đâu phải là vấn đề về tiếp xúc, đây rõ ràng là bất lịch sự!
Huống hồ, không tiếp xúc thì làm sao quen biết được?
Sau khi về nước, nhắc tới Khương Dư Miên hai lần, Lục Yến Thần bảo vệ cô hai lần.
Triệu Mạn Hề lặng lẽ quan sát cô gái nhu nhược kia, vô cùng chắc chắn, Lục Yến Thần đối xử với cô có chút đặc biệt.
Nhận thấy ánh mắt đánh giá của Triệu Mạn Hề, lòng Khương Dư Miên không hề bình tĩnh, cũng may còn có một tên ngây thơ ngu ngốc không để ý tới bất kỳ ai…
“Anh, chị Mạn Hề, sao hai người lại cùng tới đây? Không phải là đang hẹn hò đó chứ?” Lục Tập đã quên mình bị mời phụ huynh, còn đang đợi xem kịch.
Lời suy đoán vô căn cứ khiến trái tim Khương Dư Miên bỗng nhiên siết lại, Lục Yến Thần đang định mở miệng…
“Là trùng hợp thôi, hôm nay chị tới đây chào hỏi giáo viên cấp ba, nhìn thấy xe của Yến Thần ở bên ngoài trường nên tới đây chào hỏi.” Không đợi người nọ phủ nhận, Triệu Mạn Hề giành việc giải thích trước.
Cô ta biết Lục Yến Thần sẽ làm sáng tỏ, không bằng bản thân mở miệng trước, có tiến có lùi, nắm được quyền chủ động.
Hóa ra là vậy!
Cái miệng thích bịa chuyện của Lục Tập vẫn có chút tác dụng, Khương Dư Miên nghĩ.
Lục Yến Thần ước chừng trọng lượng của chiếc cặp sách cô gái nhỏ bên cạnh đeo trên lưng rồi quét mắt về phía Lục Tập: “Không phải em có việc sao? Còn không đi?”
Lúc này Lục Tập mới nhớ tới chính sự, nghênh ngang đi trước dẫn đường.
Học sinh thi xong lục tục rời khỏi trường, có hai nữ sinh đang đi thì dừng lại.
“Đó không phải là Lục Tập sao?”
“Hình như cậu ấy đang nói chuyện với nữ sinh phía sau, người nọ là ai vậy?”
Thấy Khương Dư Miên đi cùng, Lục Tập không vui cho lắm, lại ngại anh cả ở đây, cậu ta chỉ có thể vòng lại đi bên cạnh Khương Dư Miên, ám chỉ: “Cậu đi xem trò vui à?”
Cậu ta không muốn mất mặt trước mặt Khương Dư Miên.
Nhưng Khương Dư Miên không muốn quan tâm tới cậu ta, giả vờ như không nghe thấy, toàn tâm toàn ý đi bên cạnh Lục Yến Thần.
Đến văn phòng, bố mẹ của Lý Hàng Xuyên đã tới, Lục Tập lề mề ở ngoài một lát.
Nhân lúc này, cuối cùng Khương Dư Miên cũng nói ra điều mà mình đã kìm nén suốt cả đoạn đường: [Em xin lỗi, em cho Lục Tập mượn điện thoại gửi tin nhắn cho anh.]
Lục Yến Thần nhìn dòng chữ trên điện thoại cô, nhẹ giọng nói: “Anh biết.”
Cho dù Lục Tập đã cố ý bắt chước giọng điệu “cầu xin” của Khương Dư Miên, nhưng anh vừa nhìn một cái đã có thể chắc chắn đó không phải là ý của cô.
Khương Dư Miên khó hiểu: [Vậy vì sao, lúc Lục Tập gọi cho anh anh lại không đồng ý?]
Lục Yến Thần nghiêng đầu, hơi nghiêng người về phía cô: “Em cho nó mượn điện thoại, nó sẽ nợ ơn em một lần, hiểu không?”
Tính cách của Lục Tập ngang bướng, đã độc miệng lại còn thích trêu chọc người khác, nhưng cậu ta cũng có điểm mấu chốt và đạo đức của mình.
Nợ ơn, cậu ta sẽ trả.
Huống hồ, Lục Tập gây chuyện ở trường bị mời phụ huynh, khi gọi điện cho anh vẫn cà lơ phất phơ, không hề ăn năn hối hận, nên bị dạy dỗ.
Khương Dư Miên chợt hiểu ra, lộ ra ánh mắt sùng bái: [Lục Yến Thần, anh thông minh thật đó!]
Người đàn ông nâng tay lên, đúng lúc có người đi ngang qua hành lang, anh chuyển sang cầm lấy điện thoại của Khương Dư Miên gõ chữ.
Lục Tập gọi một tiếng anh, ý bảo anh vào trong.
Lục Yến Thần tắt màn hình điện thoại đi rồi đưa cho Khương Dư Miên, sau khi mọi người rời đi, cô vừa mở khóa màn hình điện thoại đã thấy ba chữ trong giao diện ghi chú: [Gọi là anh.]
Điều này khiến Khương Dư Miên khẳng định Lục Yến Thần rất không hài lòng với việc cô gọi anh bằng tên đầy đủ.
Cô không xóa, sau khi thoát ra bản ghi chú sẽ tự động lưu trữ, một lúc sau, cô nhấn vào bản ghi chú Lục Yến Thần đã gõ, thay đổi tiêu đề: L.
Đây là bí mật của cô.
Sau kỳ thi tháng là đến Quốc Khánh, Khương Dư Miên lại đi gặp bác sĩ Kỳ.
Cách một tháng, bác sĩ Kỳ kinh ngạc phát hiện Khương Dư Miên tiến bộ rất nhanh, trước đó cô từ chối giao lưu, bây giờ lại có ý thức chủ động giao lưu.
Bác sĩ Kỳ rất vui khi nhìn thấy sự thay đổi này của cô: “Miên Miên, gần đây trạng thái của cháu tốt hơn rất nhiều, là vì đi học sao?”
Khương Dư Miên: [Không phải.]
Bác sĩ Kỳ kiên nhẫn hỏi: “Vậy gần đây có chuyện gì khiến cháu cảm thấy vui vẻ không? Có thể chia sẻ với tôi không?”
Khương Dư Miên nói với anh ta: [Phần thưởng.]
“Phần thưởng?”
Qua lời của Khương Dư Miên, bác sĩ Kỳ biết được mỗi khi cô làm tốt một việc thì cô sẽ được khen ngợi, còn nhận được phần thưởng, vậy nên cô muốn trở nên dũng cảm hơn nữa.
Đây là một hướng đi tích cực, giúp ích cho việc điều trị.
Đồng thời anh ta cũng pháp hiện, phần lớn năng lượng tích cực mà Khương Dư Miên có được đến từ Lục Yến Thần, hay nói cách khác, cô rất chú ý tới cái nhìn của Lục Yến Thần về bản thân cô.
Diễn biến này khiến bác sĩ Kỳ vô cùng lo lắng.
Ngoài kia có người đánh giá Lục Yến Thần là: Ngoài cười nhưng trong lạnh như băng.
Người kia, bên ngoài thì dịu dàng đến tận cùng, nhưng bên trong lại lạnh nhạt đến tận cùng.
Nếu Khương Dư Miên đơn phương thiết lập mối quan hệ thân mật, vậy thì chắc chắn là đi từ hướng cực đoan này sang hướng cực đoan khác.
Cuối buổi trò chuyện, Khương Dư Miên thậm chí còn chủ động dò hỏi tiến độ: [Bác sĩ Kỳ, bao giờ cháu mới có thể khỏi bệnh ạ?]
Bác sĩ Kỳ thận trọng trả lời: “Đừng vội, chúng ta cứ từ từ thôi, bây giờ cháu có thể sinh hoạt bình thường là tốt lắm rồi.”
Khương Dư Miên nhíu mày: [Cháu không thể nói chuyện.]
Thấy vẻ mặt nóng vội của cô, bác sĩ Kỳ nói với cô: “Miên Miên, sức khỏe của cháu vô cùng khỏe mạnh, dây thanh quản cũng rất bình thường, hoàn toàn có thể nói chuyện.”
Khương Dư Miên lắc đầu: [Cháu thử rồi, không được.]
Bác sĩ Kỳ trấn an: “Có lẽ một ngày nào đó cháu có chuyện đặc biệt muốn nói, tự nhiên sẽ nói được.”
Bác sĩ Kỳ thầm thở dài.
Bọn họ từng muốn kích thích từ bên ngoài, nhưng vốn dĩ vì Khương Dư Miên chịu kích thích từ bên ngoài nên mới tự khép mình lại, không phải trường hợp đặc biệt nên không thể dễ dàng thử nghiệm.
Khi rời khỏi phòng tư vấn, Khương Dư Miên trông rầu rĩ không vui, Lục Yến Thần cất điện thoại, chỉ nhìn cô: “Sao vậy? Em không vui sao?”
Khương Dư Miên thả chậm động tác, lắc lắc đầu.
Lục Yến Thần giữ cô lại: “Cái đầu nhỏ của em cả ngày toàn nghĩ gì đâu.”
Khương Dư Miên ngẩng đầu lên trong lòng bàn tay anh, chớp chớp mắt với anh.
Kỳ nghỉ của lớp 12 chỉ có ba ngày, mùng hai Khương Dư Miên phải làm kiểm tra, mùng ba phải lên trường học tiết tự học buổi tối.
Kết quả của một số môn học sắp được công bố, trong lớp thảo luận sôi nổi: “Tớ có đáp án môn Toán rồi, các cậu có muốn so bài không?”
“Có có, cho tớ xem với.”
“Sắp trả bài rồi, chờ là được.”
“Tớ xem nào, phần lớn đúng hết, chỉ là không giải được bài toán phụ, đề thi lần này siêu khó.” Lớp trưởng so đáp án xong, bỗng nhiên hỏi bạn cùng bàn: “Tưởng Bác Tri, cậu có làm được không?”
Tưởng Bác Tri là đại biểu môn học của ban văn hóa bọn họ, năm nào cũng nằm ở vị trí số một của lớp.
Tưởng Bác Tri đeo kính, rất có khí chất của học sinh giỏi: “Làm được, nhưng không biết có đúng hay không.”
Lớp trưởng lúc nào cũng đứng thứ hai, tâm phục khẩu phục cậu ta: “Chắc chắn cậu làm đúng rồi, xem ra lần này cậu lại đứng thứ nhất thôi.”
Ngày hôm sau, lớp trưởng suýt nữa bị vả mặt.
Bài thi môn Toán được trả, chỉ có Khương Dư Miên đạt điểm tuyệt đối. Bài thi của cô được viết gọn gàng sạch sẽ, cách giải ngắn gọn rõ ràng, giáo viên chỉ hận không thể dán lên bảng tin để mọi người cùng xem.
Từ giới thiệu bằng Tiếng Anh đến đứng đầu môn Toán, mọi người dần dần nhìn ra, Khương Dư Miên là người có bản lĩnh.
Kết quả các môn khác lần lượt được công bố, tên của Khương Dư Miên xuất hiện trong top 10 trên bảng vàng danh dự, Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân và Lục Tập đứng trước danh sách bên cạnh bảng vàng một lúc lâu.
Lý Hàng Xuyên: “Anh Tập, chúng ta đứng đây làm gì vậy?”
Lục Tập xoa xoa cằm: “Xem điểm.”
Tôn Bân: “Dù có xem nữa thì trên này cũng không thể có tên của chúng ta đâu.”
“Ha ha.”
Cậu ta cũng không ngờ con nhỏ câm lại giỏi như vậy, thứ hạng vừa bằng số lẻ của thứ hạng 328 của cậu ta…
Có kết quả của kỳ thi tháng, chuyện Lục Tập gian lận trong bài thi môn Văn cuối cùng vẫn không giấu được.
Nguyên nhân là vì ông cụ Lục quan tâm tới thành tích của Khương Dư Miên, bởi vì không phải cháu gái ruột, cũng ngại hỏi thẳng nên ông cụ gọi thẳng tới trường. Lúc xem điểm, ông cụ nhân tiện hỏi giáo viên xem luôn điểm của Lục Tập, thấy điểm môn văn là 0, ông cụ chắc chắn là có vấn đề.
Sự việc bại lộ, Lục Tập bị ông cụ đuổi đánh khắp nhà.
“Gian lận? Thi không được thì thôi, cháu lại còn gian lận?”
“Ngày nào cũng dạy dỗ, ngày nào cũng nói, mà vẫn học không giỏi!”
Vì trọng tâm của chuyện Lục Tập gian lận chuyển từ không thích học sang vấn đề đạo đức, ông cụ Lục tức giận tới nỗi đau tim, suýt nữa đã vung gậy chống lên đánh tiếp.
Thím Đàm vội vàng giữ ông cụ lại, Khương Dư Miên tiến lên an ủi.
Ông cụ Lục không tiện nổi giận trước mặt cô gái nhỏ, cuối cùng cũng hít thở đều.
Sau chuyện này, ông cụ Lục trực tiếp lấp đầy thời gian học cuối tuần của Lục Tập, mời ba gia sư tới thay phiên dạy học cho Lục Tập.
Nào ngờ vừa mới học một ngày mà đã có hai gia sư xin nghỉ.
Ông cụ Lục không nhấc nổi gậy, đứng trong phòng khách, cơ thể hơi đung đưa.
Thấy tình hình không ổn, thím Đàm đứng đằng sau bỗng nhiên đổi sắc: “Miên Miên, cháu an ủi ông cụ, thím đi lấy thuốc.”
Khương Dư Miên quyết đoán gật đầu, nhanh chóng dìu ông cụ ngồi xuống ghế sô pha, sau đó Lục Tập cuối cùng cũng không dám mở miệng nữa.
Uống thuốc xong, ông cụ Lục nghỉ ngơi hồi lâu, cũng không thèm để ý tới Lục Tập nữa, chỉ nói là mình phải về phòng nghỉ ngơi.
Ông cụ Lục chống gậy, Khương Dư Miên đỡ ông cụ theo bản năng thì bị ông cụ Lục giơ tay cản lại. Ông cụ tự mình chống gậy, chậm rãi bước từng bước nặng nề dần dần rời đi.
Bầu không khí trong nhà bỗng nhiên thay đổi, bình thường Lục Tập đã quen cà chớn trước mặt ông cụ, dẫu biết mình sai nhưng vẫn muốn giả ngu để cho qua chuyện, nào ngờ hôm nay thật sự khiến ông cụ tức giận tới nỗi phải uống thuốc.
Cậu ta có hơi chột dạ.
Nhìn bóng lưng già nua của ông cụ, lòng Khương Dư Miên cũng không dễ chịu.
Cô không biết nên làm thế nào cho phải, do dự một lúc lâu mới soạn một tin nhắn, nói cho Lục Yến Thần biết tình hình trong nhà.
Cô không đụng vào Lục Tập, chỉ nói việc này với thím Đàm: [Thím Đàm, cho gửi tin nhắn cho anh Yến Thần.]
Thím Đàm gật đầu: “Cháu làm rất đúng.”
Lục Tập ngang bướng, ông cụ Lục bị bệnh, trong nhà cần một người chống đỡ, chỉ có Lục Yến Thần mới có thể chống đỡ được.
Khương Dư Miên rũ đầu nhìn điện thoại, mỗi lần thím Đàm nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô bé đều cảm thấy tim như mềm nhũn.
Ngay cả gửi một tin nhắn cũng phải báo cáo, nếu đây là cháu gái ruột của ông cụ, có lẽ ông cụ có thể sống lâu thêm mấy năm.
Bình thường Lục Yến Thần rất ít khi về bên này, đợi đến lúc chạng vạng anh mới xuất hiện.
Lục Yến Thần chỉ hỏi qua tình hình của ông cụ, không hề nhắc tới chuyện dạy dỗ Lục Tập, Khương Dư Miên không đoán được suy nghĩ của anh.
Buổi tối, ông cụ ra khỏi phòng gặp Lục Tập, bất ngờ nói với cậu ta: “Nếu cháu không chịu tiến bộ, sau này ông cũng mặc kệ cháu, cháu muốn làm gì thì làm, đợi một ngày nào đó ông xuống mồ là nhắm mắt làm ngơ.”
Lục Tập nghe vậy thì như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than: “Ông nội, ông đừng dọa cháu được không?”
“Ông dọa cháu?” Ông cụ Lục cười lạnh: “Lá gan của cháu lớn đến tận trời, ai dọa nổi cháu.”
Lời nói lạnh nhạt của ông cụ khiến Lục Tập bực bội một trận, với cậu ta mà nói, nói quanh co lòng vòng kiểu này còn khó chịu hơn là bị mắng thẳng mặt.
Lục Tập vò đầu, muốn tìm biện pháp giải quyết, thấy Khương Dư Miên lặng lẽ múc canh đưa cho ông cụ Lục, trong đầu cậu ta bỗng lóe lên ánh sáng: “Còn không phải chỉ là học thêm thôi sao, để cậu ta dạy là được chứ gì?”
Khương Dư Miên vẫn luôn im lặng nằm không cũng trúng đạn, cô nghi ngờ mình nghe nhầm: Mình?
Lục Tập nhướng mày, vô cùng chắc chắn chỉ về phía Khương Dư Miên: “Cậu ta dạy, cháu đảm bảo sẽ không ầm ĩ.”
Khương Dư Miên ngây người, ông cụ Lục kinh ngạc.
Trong lúc mọi người đều im lặng, Lục Yến Thần không nhanh không chậm buông chén trà xuống: “Anh không đồng ý.”