Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Gục Trước Dịu Dàng - Hạ Diên Tiêu (FULL)

Rời khỏi căn phòng có nhiệt độ ấm áp, Tư Họa quấn chặt mình trong chiếc áo lông vũ dày dặn. Gió lạnh trong đêm không còn chỗ nào để lọt vào nên thổi vào lỗ tai, làm cho hai tai ửng đỏ vì lạnh, cổ chân chỉ đi đôi tất màu da chân đang run lên từng đợt. 

Chênh lệch nhiệt độ quá lớn, cần có thời gian để thích ứng.

Cô định gọi điện cho Ngôn Tuyển, vừa cầm điện thoại lên thì bị một người lao tới giật đi mất. Tư Họa hốt hoảng ngẩng đầu, gương mặt lạnh như băng của Hạ Diên Tiêu chợt rơi vào trong tầm mắt. 

“Nói chuyện một chút?” 

Tư Họa tất nhiên là không chịu đi cùng anh ta, khoảng hai phút sau, hai người cùng đi tới tầng hai. Hành lang tĩnh lặng, tiếng bước chân rất nhẹ nhưng có thể nghe thấy rõ ràng. 

Cô phát hiện thái độ của Hạ Diên Tiêu với mình càng ngày càng kì lạ, rõ ràng từ trước đến giờ cũng không tiếp xúc với nhau được mấy lần, cho dù có thiện cảm thì cũng không nên sinh ra chấp niệm đến mức này. 

Lẽ nào lần trước từ chối lời tỏ tình ở rạp chiếu phim khiến cho anh ta mất mặt? Trong lòng thấy tức giận, bất bình? 

“Hạ tiên sinh, anh có lời gì thì nói một lần cho xong ở đây luôn đi.” Cô không muốn cứ dây dưa mãi không thôi.

“Ha, thay đổi cách gọi luôn rồi.” 

“Chỉ là cảm thấy xưng hô như vậy sẽ thích hợp hơn.” 

Cảm giác mà Hạ Diên Tiêu dành cho người khác là cái kiểu, cả người toát lên sự quyết đoán của người đàn ông trưởng thành, là cái kiểu khí chất dường như được lắng đọng là theo năm tháng khiến người khác không chú ý đến tuổi tác của anh ta.

“Lúc ban đầu chúng ta cũng qua lại với nhau rất tốt mà.” Hạ Diên Tiêu cũng không vòng vò, trực tiếp đi vào chủ đề chính: “Tại sao lại thay đổi nhanh như vậy?”

“Quả thực, lúc đầu tôi rất biết ơn Hạ tiên sinh anh đây, sau đó lại dần dần phát hiện ra giữa anh và tôi có rất nhiều điểm chung, tôi tưởng rằng đó là sự ăn ý…” 

“Nhưng sau này, anh nói với tôi những lời vậy, khiến tôi hiểu ra rằng, chúng ta không thích hợp.” 

Cho dù cô đã khéo léo từ chối nhưng Hạ Diên Tiêu vẫn cố hỏi đến cùng, bắt cô phải nói ra thật rõ ràng. 

Chuyện đã như vậy, Tư Họa dứt khoát nói cho hết mọi chuyện: “Nói bắt đầu từ chuyện gần đây đi. Hôm đó anh tặng tranh của Susan cho tôi, muốn tôi ở bên anh, điều đó đối với tôi mà nói quá đường đột.” 

“Susan là họa sĩ mà em thích nhất.” 

“Đúng vậy, tôi không phủ nhận điểm này.” Không biết Hạ Diên Tiêu từ đâu biết được cô thích Susan, nhưng cô biết tranh của mẹ giá trị rất đắt, Hạ Diên Tiêu chịu mang đến tặng cô, quả thực là có lòng.

Nhưng anh ta chưa từng hỏi qua, đó có phải là thứ cô muốn hay không.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Những thứ mà em thích, anh đều có thể tặng cho em.” 

“Anh cảm thấy tấm lòng của một người, có thể thông qua giá trị những món quà mà người đó tặng để thể hiện sao?” Cách thức yêu thích mà Hạ Diên Tiêu thể hiện về một mặt ý nghĩa nào đó thì cũng không sai, nhưng cô không thể gật bừa được: “Hạ Diên Tiêu, tôi thật sự không hiểu, rõ ràng là chúng ta đã rất lâu rồi không liên lạc, tại sao anh lại cho rằng tôi sẽ đồng ý với anh?”

“Anh tưởng rằng, em không thích một cách quá vội vàng.” 

“Tôi chỉ không thích hành vi có tính mục đích quá mạnh.”

“Được!” Hạ Diên Tiêu nhếch môi, nở nụ cười chế nhạo: “Anh ta tiếp cận em thì là từng bước tuần tự, còn anh thích em thì lại là có tính mục đích quá mạnh. Tư Họa, lý do này của em e là không được thỏa đáng rồi.”

Sự xuất hiện của Ngôn Tuyển khiến cho anh ta phải cảnh giác cao độ, tra ra thì mới biết, hai người sớm đã bắt đầu tiếp xúc với nhau. Ngôn Tuyển thường xuyên xuất hiện, nhanh hơn một bước giành lấy sự chú ý của cô.

Mục đích rõ ràng như vậy, không phải là cô vẫn chấp nhận đấy thôi? 

Tư Họa khẽ lắc đầu, lại nói đến cách thức hai người ủng hộ việc thiết kế của cô khác nhau như nào, lần nữa nói rõ quan điểm cô và Hạ Diên Tiêu không thích hợp.

Hạ Diên Tiêu muốn có một lý do, cô liền rõ ràng mạch lạc đưa ra sự thật, khiến cho anh ta hết hy vọng.

“Một đời dài như vậy, em dựa vào cái gì mà cho rằng hai người có thể cùng nhau đi đến tận cùng?” Hạ Diên Tiêu nghiến chặt răng, anh ta không biết rằng sự quan tâm hết mình và ủng hộ ở kiếp này ngược lại lại trở thành lý do để Tư Họa bài xích anh ta, điều này khiến cho anh ta thấy vô cùng mệt mỏi. 

“Anh có ý gì?” Tư Họa vô thức chau mày. 

“Anh có thể đợi, đợi đến ngày em hối hận.” 

Nghe thật là si tình.

Nhưng phần tình cảm mang theo chấp niệm này khiến Tư Họa không thể nào hiểu được: “Hạ Diên Tiêu, tại sao anh lại thích tôi chứ? Tôi chỉ là một cô sinh viên bình thường, hơi tự kiêu một chút mà nói thì có một gương mặt cũng khá ổn. Nhưng bên cạnh anh chắc không thiếu phụ nữ xinh đẹp mà.”

“Ngoài điều này ra, tôi thực sự không nghĩ ra được mình có điểm nào khiến anh không buông bỏ được?” 

Tính cách sao? Tài năng sao? Những điều này Hạ Diên Tiêu chưa từng tìm hiểu, làm sao có thể thích được.

Trong ký ức của Tư Họa, điểm chung trong mối quan hệ của hai người họ thật sự rất rất ít, ít đến mức trong ký ức nó chỉ như một nắm cát, gió thổi một cái là bay. 

“Chúng ta rõ ràng đã từng…” Sự không cam tâm cuộn trào mắc kẹt trong cổ họng, năm ngón tay Hạ Diên Tiêu để lên mặt bàn, như thể có một cái miệng hút cực lớn hút chặt lấy đôi tay anh ta. 

Từ sau lễ Giáng Sinh đến giờ, anh ta điên cuồng mời những người được gọi là tài giỏi đến để khám phá những bí ẩn trong đó, nhưng lại phát hiện ra rằng, cái chuyện tái sinh thần thánh ma quỷ ấy giống như là một giấc mơ hão huyền hơn.

Đến cuối cùng ngay cả bản thân anh ta cũng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả. 

“Hạ Diên Tiêu, rất xin lỗi vì đã từ chối tấm lòng của anh, hy vọng anh có thể tìm được một người khác thực sự thích hợp và yêu thương anh.”

Tư Họa của kiếp này không còn là dáng vẻ ngập tràn bài xích trong ký ức cuối cùng của anh ta nữa. Cô gái trẻ với đôi lông mày thanh mảnh, mang theo tuổi xuân và sự non nớt, trong đôi mắt trong veo, sáng ngời ấy là sự ôn hòa tĩnh lặng. 

Luồng khí tích tụ trong lồng ngực phập phồng, Hạ Diên Tiêu ra sức nắm chặt các ngón tay: “Anh hỏi lại một lần nữa, tại sao là anh ta?” 

“Còn nhớ lần trước đi tới khu du lịch ngắm hoa anh đào không?” Tư Họa hồi tưởng lại: “Hôm đó anh mời tôi đi dạo bộ tán gẫu, con đường nhỏ đó mặc dù rất sạch sẽ yên tĩnh nhưng lại có rất nhiều côn trùng. Không biết là tại anh không phát hiện ra tôi bị côn trùng cắn, hay là bởi vì anh không hề chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy, nhưng anh ấy đã thấy được.” 

Lại còn dùng một cách thức rất thú vị để cô yên tâm nhận lấy chiếc vòng chống côn trùng đốt. 

So với những lời hứa phù phiếm thì cô chú ý đến việc quan tâm đến những chi tiết hơn, để rồi từng bước đắm chìm trong sự dịu dàng ấy.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Màn hình điện thoại không ngừng lóe sáng, lúc Tư Họa nghe máy, tầm mắt Hạ Diên Tiêu vô tình lướt qua. 

Chỉ nghe thấy cô nói vài câu đơn giản, sau đó cô muốn rời đi, dáng vẻ vô cùng gấp gáp: “Hạ Diên Tiêu, tôi phải đi rồi, cảm ơn anh đã thích tôi, cũng hy vọng anh sẽ sớm buông bỏ được.” 

Mặc dù không thể nào hiểu được phần tình cảm tới bất thình lình lại mãnh liệt ấy của Hạ Diên Tiêu, nhưng cô vẫn tôn trọng tấm lòng của người khác, chỉ là không thể nào tiếp nhận. 

Cô quay người đi không hề do dự, bàn tay mà Hạ Diên Tiêu vươn ra rơi vào không trung. 

Bước vào thang máy, Tư Họa vừa nhìn đã thấy ngay một bóng hình vô cùng quen thuộc. Chàng trai đang dựa vào bên tường, hai tay khoanh lại, không nhìn điện thoại, chỉ là đang chờ đợi.

“Ngôn Tuyển.” 

Bước chân nhanh hơn, Tư Họa vội vàng chạy đến bên anh. 

Lòng bàn tay to lớn của anh ôm lấy hai tay cô, khẽ nhíu mày: “Tay sao lại lạnh thế này hả.” 

“Có thể là do bên ngoài hơi lạnh.” 

“Có thể?” Ngôn Tuyển phì cười: “Lạnh hay không mà em cũng không biết sao?” 

Anh chấp nhận sự mơ hồ ngốc nghếch bất chợt này, nắm lấy tay cô nhét vào trong túi áo, ủ ấm. 

Lúc rời đi, anh lén quay đầu liếc một cái, cái bóng đang núp mình trong hành lang không cách nào trốn tránh được.

Cơ mà cũng không sao, cô gái của anh đã kiên quyết bước tới bên cạnh anh. 

“Tết dương lịch được nghỉ ba ngày, có nơi nào muốn đi không?” 

“Lớp gia sư của em…” 

“Trao đổi với phụ huynh một chút, cho dù là cô giáo hay học trò thì cũng nên có một kỳ nghỉ thoải mái.” 

Tư Họa liên hệ với phụ huynh học sinh, nói rõ việc mình muốn xin nghỉ. Đối phương cũng rất thấu tình đạt lý, nói hôm đó vừa hay là tết Dương lịch, cũng muốn đưa con đi chơi cùng cả nhà.

Có được kỳ nghỉ trọn vẹn ba ngày, hai người chọn ra những danh lam thắng cảnh của Dung Thành, đi chơi một lượt. 

Sau kỳ nghỉ, Tư Họa quay lại với cuộc sống vườn trường của mình, đồng thời cũng bắt đầu chuẩn bị ôn tập cho kỳ thi cuối kì.

Học kỳ một kết thúc, Tư Họa không vội vàng thu dọn hành lý về nhà, tạm thời ở lại Dung Thành tiếp tục phụ đạo bài vở cho cô bạn nhỏ, dự định gần đến Giao thừa mới quay về.

Đến trước hôm Giao thừa, cô không thể không nói lời tạm biệt với Ngôn Tuyển. 

Cô về quê Ninh Thành, còn Ngôn Tuyển trở về Cảnh Thành, ngoài việc đón Tết cùng với người thân thì vẫn còn có việc khác cần xử lý, ít nhất phải mười ngày, nửa tháng không được gặp mặt. 

Lúc bên nhau không có cảm giác gì, nhưng vừa mới chia xa đã bắt đầu thấy nhớ, chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại, nghe giọng của đối phương để xoa dịu nỗi nhớ đang lan tỏa trong tim.

Mang theo tâm trạng vừa vui mừng vừa chua xót ấy, Tư Họa về đến nhà, không có ngoại lệ, cô và bố hai người đều lặng im, chứ mở miệng là lại cãi nhau. 

“Em và bố lại vừa cãi nhau một trận.” Qua điện thoại, Tư Họa thổ lộ sự thật, nuối tiếc mình không có cách nào để an tâm đón một cái tết đoàn viên. 

Tâm trạng cô không tốt, thậm chí còn muốn nhanh chóng thu dọn đồ đạc quay về trường, kéo giãn khoảng cách với bố mới có thể tránh được những mâu thuẫn và tranh chấp.

“Có chuyện gì thì có thể nói với anh, trong lòng có lời gì muốn nói cũng có thể nói với anh.” Sau khi xoa dịu tâm trạng bực bội của cô, Ngôn Tuyển từng bước dẫn dắt, giúp cô phân tích những điểm gây nên mâu thuẫn, dạy cô dùng cách thức như thế nào để trò chuyện với bố. 

“Họa Họa, bố là người thân của em, cho dù em rời đi thì trong lòng vẫn luôn nhớ tới. Chuyện này trốn tránh không phải là cách đâu, chi bằng thử nói chuyện với bố xem sao, nha?” 

“Một lần không thành công thì hai lần. Em cũng tự mình nói đấy thôi, bố không phải là không yêu em, chỉ là quá cố chấp với việc đó, đây không phải là việc không thể hóa giải được.” 

“Đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở bên em.” Trong đêm tối lạnh lẽo vắng vẻ, giọng nói mang theo cảm giác an toàn vô hạn ấy như vượt qua mười vạn tám nghìn dặm rơi vào bên tai cô, giống như có một bàn tay vô hình đang giơ chiếc ô che lấy những phiền toái, mở ra một bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu cô. 

Cô ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ lao vào đại dương của những khát vọng, cho đến khi người dẫn đường trên thuyền xuất hiện, tâm hồn lang thang bơ vơ cuối cùng cũng tìm được nơi để về.

Tắt điện thoại xong, đêm đó là đêm đầu tiên Tư Họa có thể ngủ một giấc thật ngon ở nhà từ sau lần lén sửa nguyện vọng đó.

Trong mơ có một giọng nói luôn vang vọng bên tai, sau khi tỉnh lại, vẫn luôn lặp lại trong trí óc cô một cách rõ ràng. 

Là lời mà anh đã nói: “Đừng lo lắng, có anh ở đây.” 



Hai ngày trước khi khai giảng, Tư Họa thu dọn đồ quay trở lại trường, gặp được một người bạn cùng phòng không về nhà ở ký túc. 

Sinh viên các khóa cũng lần lượt trở lại trường, Tư Họa còn xòe tay tính thời gian mà Ngôn Tuyển đi. 

Vẫn may vẫn may, trước khi đi đã nói sẽ lùi lại hai ngày. 

Ngày cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng, người bạn trai mà cô luôn ngóng chờ cuối cùng cũng vội vàng quay trở lại.

“Rất lâu rồi không gặp.” Hai người gặp nhau, Tư Họa kiềm chế xung động muốn chạy lên trước ôm chầm lấy anh.

Ngôn Tuyển chủ động đi tới trước mặt cô, gương mặt lộ ra nụ cười quen thuộc: “Nhớ anh không?” 

“Không nhớ.” Cô nghiêng đầu, cố ý không nhìn anh. 

“Còn anh thì rất nhớ Họa Họa đó.” Giọng nói lười nhác lượn lờ trên đỉnh đầu, giống như là vô tình nói ra vậy, nhưng trong đáy mắt thì mang theo ý cười nồng đượm. 

Anh một lần nữa lại tặng bánh kem do đích thân anh làm để đền tội. Tư Họa không có tiến bộ, bị đồ ăn mê hoặc, phồng miệng lên cắn mấy miếng. 

“Dính lên mép rồi nè.” Ngôn Tuyển nhắc nhở cô. 

Tư Họa vội vàng giơ tay lên quệt, thế nhưng không những không lau sạch, ngược lại làm cho vết kem kéo thành một đường dài, chọc cho Ngôn Tuyển cười không dừng lại được. 

“Cục cưng à, sao em lại đáng yêu thế chứ.” Anh vươn tay ra, ngón tay xoa ở bên mép, quệt đi vết kem thơm ngọt còn sót lại trên má. 

Anh nhìn vào vệt kem màu trắng trên đầu ngón tay, chợt thì thầm: “Bánh kem anh tự làm, nhưng mà vẫn chưa nếm qua nữa.”

“Ồ, cho anh là được rồi.” Tư Họa vô cùng hào phóng đưa cốc bánh kem vẫn còn lại một nửa ra, người đó giơ tay nhận lấy, giây tiếp theo, bánh kem đã được đặt trên chiếc bàn bên cạnh. 

“Anh nghĩ là, ở đây sẽ ngọt hơn một chút.” Lời vừa thốt ra, anh liền nghiêng người chiếm lấy vị thơm ngon trong miệng Tư Họa. 

Nụ hôn kéo dài năm phút mang theo toàn bộ sự nhung nhớ của anh, cuối cùng Tư Họa chỉ có thể cả người mềm nhũn dựa trong lòng anh mà thở dốc. 

“Cục cưng, có phải là anh nên đưa em đi rèn luyện sức khỏe nhiều hơn không hả?”

Tư Họa không muốn đáp lại lời đề nghị này của anh, ngay cả mi mắt cũng không buồn nhấc lên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thời gian vẫn còn sớm, Tư Họa tạm thời ở lại nhà Ngôn Tuyển, nằm trên giường của anh chợp mắt một lúc. 

Sắp xếp xong việc bên này, Ngôn Tuyển nhẹ chân nhẹ tay bước đến bên cạnh giường, nghiêng người ngắm gương mặt đang yên lặng ngủ say, khẽ thở dài: “Sau này phải làm thế nào đây.” 

Mới có hai tuần không gặp, đã nhớ đến không chịu được. 

Tư Họa một mình đi học ở bên này, ngoài một hai người bạn tốt ra thì không có chỗ dựa nào nữa. Cô gái nhỏ nhạy cảm dễ bị tủi thân, anh làm sao có thể yên tâm. 

– 

Trải qua thời gian nửa năm của học kỳ trước, Tư Họa đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống đại học ở Dung Thành. Những trang phục mà cô thiết kế ngày càng được nhiều doanh nghiệp để mắt tới, cộng thêm việc có một người bạn trai tỉ mỉ chu đáo, chất lượng cuộc sống của cô được nâng cao rõ rệt. 

Không còn phải buồn phiền vì chuyện tiền nong, Tư Họa cũng dần trở về dáng vẻ mà một sinh viên đại học nên có, thường xuyên cùng với Kha Giai Vân và các bạn tham gia các hoạt động của trường, tụ tập bạn bè. 

Bởi vì chuyện của Hạ Diên Tiêu, cô và Hạ Vân Tịch gặp gỡ cũng có chút gượng gạo, trong cuộc sống thường ngày cũng dần trở nên xa cách, cho dù mỗi ngày đi học đều nhìn thấy nhau nhưng cũng đã không còn chuyện gì để nói. 

Cuộc sống vườn trường thú vị như vậy chính là điều mà Tư Họa đã từng mong muốn. Cô có bạn bè thân thiết, có người yêu tận tâm, chuyên tâm học thiết kế, mong chờ sớm ngày được gõ cánh cửa ước mơ. 

Niềm vui này dừng lại vào tháng sáu, vào cái ngày mà Ngôn Tuyển sắp phải rời khỏi Dung Thành. 

Hai người đều hiểu rõ, sự chia cách lần này không phải chỉ là một kỳ nghỉ dài ngày, rất có thể Ngôn Tuyển sẽ ở bên đó làm việc, dăm bữa nửa tháng không gặp sẽ trở thành chuyện thường thấy. Đôi tình nhân đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt khó mà chấp nhận được, nhưng không phải là không biết rõ sự thực.

“Anh hứa khi có thời gian sẽ tới thăm em, có được không?” 

“Vậy, lúc nào thì mới được gọi là có thời gian?” Một lời hứa không có thời hạn, không thực tế chút nào cả. 

Cô biết Ngôn Tuyển sẽ không lừa cô, nhưng con người sau khi trưởng thành, bước vào xã hội, có rất nhiều chuyện không thể tự mình quyết định được. 

Thời gian cụ thể, Ngôn Tuyển cũng không có cách nào để cho cô. 

Lần này anh trở về, ngoài việc sắp xếp chuyện tốt nghiệp ra thì còn phải vào công ty làm việc. 

Bởi vì có anh trai chống đỡ nên anh đã làm biếng rất nhiều năm rồi, từ nhỏ đã được hưởng thụ cuộc sống đầy đủ, cũng cần phải gánh vác trách nhiệm tương xứng.

Vốn tưởng rằng việc mình đã nói rõ ràng thì có thể cân bằng được, nhưng thật sự đến lúc đó lại không thể nào phát triển được giống như trong tưởng tượng. Ngôn Tuyển lần đầu tiên cảm thấy bất lực với một chuyện, một người nào đấy. 

Hai ngày nay tâm trạng của Tư Họa rất kém, ngay cả giờ học chuyên ngành cũng đi. Kha Giai Vân hỏi được nguyên nhân nhưng cũng không biết nên khuyên thế nào, bởi vì, yêu xa thật sự… rất khó. 

“Bỗng nhiên có chút hối hận lúc đó khuyên cậu theo đuổi người mình thích rồi.” Nếu như lúc đầu không ở bên nhau, thì bây giờ cũng sẽ không vì chia xa mà đau buồn.

“Giai Vân, chuyện này không liên quan đến cậu, đừng kéo lên người mình thế, mình không sao đâu.” 

“Cậu nhìn cậu xem, lúc nào cũng nói không sao, hai ngày nay ai là người nửa đêm không ngủ được, cứ nhìn điện thoại mãi hả?”

“…” 

“Hay là cậu thử giữ anh ấy lại xem?” 

Tư Họa lắc đầu. 

Cô rất không nỡ, rất buồn, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ sẽ bảo Ngôn Tuyển ở lại vì cô. 

Mỗi người đều có việc mà mình muốn làm, làm sao cô có thể mở miệng nói Ngôn Tuyển ở lại vì cô chứ? 

Sự im lặng của cô rơi vào mắt Kha Giai Vân lại biến thành một hàm ý khác: “Nói không chừng, anh ấy sẽ thật sự ở lại vì cậu đấy.” 

“Vậy làm sao được?” Tư Họa ngước mắt, vẻ mặt nghiêm túc.

“Cậu không muốn giữ anh ấy lại sao? Mấy ngày nay khắp mặt cậu đều hiện lên hai chữ “Không vui”, mình còn tưởng cậu đang mong anh ấy ở lại đây chứ.” 

Tư Họa không biết trạng thái của mình hiện giờ là như thế nào, càng không biết là bị hiểu nhầm thành một ý nghĩa khác.

“Trời ơi.”

Ngôn Tuyển sẽ không hiểu lầm rằng cô nhỏ nhen, ép anh phải thuận theo đấy chứ? 

“Giai Vân, cậu mang sách về giúp mình nhé, mình có việc phải ra ngoài một chuyến, có thể sẽ về muộn một chút.” Tư Họa nhét sách vào trong tay Kha Giai Vân rồi vội vàng chạy về phía cổng trường. 

Con đường tới nhà Ngôn Tuyển đã trở nên vô cùng quen thuộc, nửa năm nay thường xuyên tới, vân tay hay chìa khóa cô đều có, mở cửa là có thể đi vào. 

Trong nhà Ngôn Tuyển dần có nhiều đồ thuộc về phái nữ hơn, đều là những dấu vết do cô lưu lại. Hoa quả để sẵn trong phòng khách là những loại mà cô yêu thích, cốc uống nước trong nhà cũng trở thành một đôi, bức tường trong bếp còn dán một tờ ghi chú những món cô thích và không thích ăn.

Bức tường trên hành lang trong phòng treo đầy những bức tranh về những ý tưởng lạ lùng bất chợt của cô, đều được Ngôn Tuyển đóng khung để giữ gìn.

Tình yêu và sự tận tâm anh dành cho cô đều có thể nhìn thấy một cách rõ ràng. 



Đẩy cửa nhà ra, Ngôn Tuyển giống như thường ngày, bỏ đồ xuống rồi đi vào bếp, phảng phất ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

Cô gái đang đeo tạp dề đứng ở giữa bếp, trong tay cầm chiếc xẻng đảo đồ ăn, động tác rất có khí thế. 

Anh vừa bước vào cửa, Tư Họa đã phát hiện ra, quay đầu lại cười với anh: “Anh về rồi.” 

Cô chạm phải nồi canh nóng, ngón tay bị bỏng, vô thức rụt lại sờ lên tai cho đỡ  nóng. Ngôn Tuyển vội vàng cắt ngang động tác của cô, hoàn thành nốt những việc còn lại. 

Thức ăn đã nấu chín được dọn lên bàn, Tư Họa cười ngại ngùng: “Mặc dù đồ ăn em nấu không được ngon như của anh nấu, nhưng mà vẫn có thể ăn được.” 

“Vất vả cho em rồi.” 

“Haizz, người vất vả phải là anh mới đúng chứ, số lần em nấu cơm đếm được trên đầu ngón tay.” Những ngày trước đều là Ngôn Tuyển chăm sóc cho cô nhiều hơn.

“Cảm ơn em yêu.” Anh đổi một cách khen ngợi khác. 

Hành động hôm nay của Tư Họa đã phá lệ thông thường, nhưng vẫn đang trong tình trạng tâm trạng không tốt của mấy ngày nay. 

Ngôn Tuyển lặng lẽ quan sát từng cử chỉ hành động của cô, cũng không phát hiện ra có chỗ nào không đúng. Thế nhưng càng như vậy thì anh lại càng thấy lo lắng, một luồng khí dồn nén trong lồng ngực rất lâu rồi mà không có cách nào thở ra.

“Họa Họa.” 

“Đợi chút, có thể để em nói trước được không?” 

“Được.”

“Mấy ngày hôm nay có phải là em đã làm khó anh rồi không?” Cô nặng nề thở một hơi: “Chỉ là, chỉ là em có chút không nỡ, nhưng trong lòng thật sự mong anh có thể tiếp tục tiến về phía trước theo kế hoạch của cuộc đời anh.” 

“Anh biết.” Anh vẫn luôn hiểu, Tư Họa là một cô gái thế nào. 

“Phải chia xa với người yêu, buồn bã cũng là điều khó tránh khỏi mà, nếu như em không buồn chút nào thì mới là lạ ấy.” Giọng điệu giả vờ thoải mái của cô làm bật ra một tiếng cười nhẹ: “Nhưng mà anh không cần vì điều này mà lo lắng cho em đâu, chúng ta đều trưởng thành rồi, có rất nhiều cần phải hoàn thành.” 

Ngôn Tuyển hiểu, vươn tay kéo người ôm vào trong lòng, đặt nhẹ cằm lên đỉnh đầu cô: “Họa Họa, những lời anh đã hứa với em đều là thật lòng thật dạ, chỉ nói miệng thôi không tính, anh sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh.”

“Em tin anh.” Hai tay vòng lấy ôm sau lưng anh, Tư Họa cố nén giọt nước mắt chực rơi: “Em cũng sẽ cố gắng để lại gần bên anh.” 

Giống như, câu nói mà lúc trước Ngôn Tuyển đã nói với cô. 



Ngày mà Ngôn Tuyển quay về Cảnh Thành, đích thân Tư Họa tiễn anh tới sân bay, nhìn theo bóng lưng đang dần đi xa, vẻ mặt tiu nghỉu. 

Quãng thời gian lúc ban đầu, cô vẫn chưa thích ứng được. Không có người chuẩn bị cho cô những món ăn ngon, không có người làm đủ loại bánh ngọt khác nhau để dỗ cho cô vui, thư viện thường đến như thể chỉ còn lại một mình cô với nỗi cô đơn. 

Thói quen là một việc rất đáng sợ, chỉ có duy nhất thời gian có thể hóa giải. 

Sự mất mát trong lòng khó tránh được, nhưng cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục. 

Phải dùng một khoảng thời gian rất dài mới có thể thích ứng được với những tháng ngày không có anh bên cạnh. Chầm chậm, hai người quen với việc liên hệ qua điện thoại, gọi video, chia sẻ cuộc sống hàng ngày, nụ cười lại một lần nữa trở lại trên gương mặt Tư Họa.

Mỗi lần Ngôn Tuyển tới Dung Thành đều trở thành niềm vui bất ngờ mà cô mong đợi quanh năm. 

Người đó không ở trước mắt nhưng lúc nào cũng ở bên cạnh cô, trong cuộc sống nếu gặp phải vấn đề khó khăn đến đâu cũng có thể tìm được đáp án ở chỗ anh. Cô gái trẻ luôn được chở che, tìm được một lối đi tắt trên con đường trưởng thành của mình. 

Hai người họ trong đoạn tình cảm nồng nhiệt này, cùng nhau trưởng thành và tiến bộ.

– 

Vào năm mà Tư Họa tốt nghiệp, từ miệng Kha Giai Vân biết được Hạ Diên Tiêu sắp kết hôn. Đối tượng kết hôn là thiên kim của một ông chủ bất động sản nào đó ở Dung Thành, hai người môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp.

Nghe thấy những tin này, Tư Họa chỉ cười cho qua. 

Sự tiếp xúc mấy năm trước sớm đã phai mờ trong ký ức của cô, Hạ Diên Tiêu coi như là anh trai của bạn cùng học với cô. Nhắc đến điểm này, cô cũng thật lòng mà nói một câu: “Vậy thì phải chúc mừng anh ta rồi.” 

“Họa Họa, đồ đạc đã thu dọn xong hết chưa?” 

Một giọng nói quen thuộc thu hút lấy sự chú ý của Tư Họa. Anh bạn trai mà cô ngày nhớ đêm mong đặc biệt chạy tới Dung Thành cùng cô chúc mừng tốt nghiệp, tâm trạng Tư Họa hai ngày nay vui đến muốn bay lên. 

“Hơi nhiều một chút.” Cô tìm ra hết thứ này đến thứ khác, cả một đống lớn. 

“Giao cho anh là được rồi.” Ngôn Tuyển không chê phiền phức chút nào. 

“Aiyo, có bạn trai đúng là khác biệt ha.” Kha Giai Vân bắt đầu ghen tị, kết quả giây tiếp theo, quản gia trong nhà phái tới bắt đầu chỉ dẫn người giúp cô ấy thu dọn đồ đạc. 

“Aiyo, con cưng của gia đình giàu có đúng là khác biệt ha.” Tư Họa học theo giọng điệu vừa nãy của Kha Giai Vân, khiến cho hai người cười phá lên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Kha Giai Vân và quản gia đi trước, ở dưới tầng gặp được Hạ Diên Tiêu mà hai người vừa thảo luận đến, không kìm được mà liếc nhiều hơn vài cái. 

Trong nhà không thiếu người nhưng Hạ Diên Tiêu vẫn tự mình tới trường đón em gái, có thể là do tình cảm anh em sâu đậm.

Hạ Diên Tiêu vô thức ngước mắt lên, đối diện với tầm mắt của Kha Giai Vân khoảng một giây, vẻ mặt trầm lặng di chuyển rời đi.

Sau đó, anh ta nhìn thấy Tư Họa. 

Nụ cười trên gương mặt cô gái ấy là một cảnh đẹp mà anh ta đã từng gặp qua. 

Vẫn nhớ lúc đầu tự tin đánh cược với mình rằng khoảng cách của hai người họ quá xa, không thể nào bền lâu được. Năm mà Ngôn Tuyển rời khỏi Dung Thành, anh ta đã từng cố ý quan tâm đến động thái của Tư Họa, nhưng lại phát hiện ra, quan hệ của hai người là không thể tách rời.

Bọn họ rõ ràng cách nhau xa như vậy, nhưng Ngôn Tuyển như thể chưa từng rời đi, giống như bất cứ khi nào Tư Họa cần đến anh, thì anh vẫn luôn ở bên. 

Tư Họa trước giờ chưa từng mất niềm tin vào đoạn tình cảm này, Ngôn Tuyển cũng không để cho cô thất vọng.

Anh ta giống như một người ngoài đứng quan sát, hai lần tận mắt nhìn thấy cô chạy về phía một người khác, sự không cam tâm của lòng tham không đáy dần dần được thời gian mài mòn. 

Giống như bừng tỉnh từ trong cơn mơ.

– 

Đồ đạc của Tư Họa tạm thời chuyển đến căn phòng mà Ngôn Tuyển để lại ở Dung Thành. 

Hai người họ đã rất lâu rồi không nắm tay nhau cùng đi siêu thị. Hiếm khi tìm lại được sự ấm áp bình dị này, hai người cùng nhau hợp tác hoàn thành bữa tối, nói về những chuyện gần đây, cùng nhau tản bộ rồi quay về nhà, giống như một đôi tình đã ở bên nhau rất lâu nên nảy sinh ra những ăn ý. 

Lúc chuẩn bị đi ngủ, Ngôn Tuyển cuối cùng cũng không chịu được nữa, hỏi ra câu hỏi đã nén ở trong lòng cả một ngày trời: “Tiếp sau đây em định thế nào? Đã quyết định xong chưa?” 

“Em đang muốn xem anh nhịn đến lúc nào mới chịu hỏi em đấy.” Tư Họa cười khúc khích, giơ ngón tay về phía anh vẫy vẫy: “Anh lại đây.” 

Đợi anh nghiêng người lại gần thì chống cánh tay lên vai anh, nhẹ nhàng nói bên tai anh một câu, khiến cho hàng lông mày và khóe mắt anh đều giãn ra.

“Đơn xin việc của em ở bên Cảnh Thành đã được thông qua rồi.”

“Tại sao không nói sớm cho anh biết?” 

“Em cũng không biết là có được hay không mà, sợ anh hy vọng nhiều rồi lại thất vọng, cơ mà bây giờ thì chắc chắn rồi.” 

Vừa dứt lời là đã bị Ngôn Tuyển ôm vào trong lòng: “Cục cưng, em thật là biết cách tạo niềm vui bất ngờ cho anh.”

Tư Họa cười toét miệng, bám lên người anh, giống như một sợi dây quấn lấy, hôn lên má anh một cái. 

“Á——” 

Cả người chợt bị nhấc bổng lên, ôm đến bên giường, nụ hôn dày đặc từ trán xuống đến chóp mũi, rồi lại xuống tiếp phía dưới. Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao, cô cong người lên, khám phá những mật ngọt mà cô chưa từng nếm qua.

Tờ giấy trắng được nhuộm lên những màu sắc rực rỡ, đưa cô cùng bước vào một vùng đất chưa từng được khai phá, cô đắm mình trong một vũng nước sâu, không ngừng chìm xuống. 

Kinh nghiệm mấy năm giúp cô quen được với sức nhẫn nại của Ngôn Tuyển. Tối nay thời gian kiên trì vượt ngoài dự đoán, Ngôn Tuyển châm chước đây là lần đầu tiên của cô, đã kiềm chế rất nhiều.

Cô thở hổn hển, mệt đến mức không mở nổi mắt, nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Nếu như em không được chọn, không đến được Cảnh Thành thì làm thế nào?” 

“Vậy cũng không sao, anh đã nghĩ tới một cách tốt hơn rồi.” 

“Cách gì?” Giọng nói mềm mại có chút mơ màng. 

Ngón tay bị bắt lấy, ở nơi mà tầm mắt cô không nhìn thấy, đầu ngón tay được luồn cái gì đó vào. Tư Họa đang mệt mỏi muốn ngủ chợt mở to mắt, cảm nhận được một cách rõ ràng và chính xác.

Hơi thở ấm nóng vấn vít bên tai cô. Tay đeo nhẫn ấy được bàn tay to lớn của anh nắm lấy, mười ngón tay đan chặt. Một nụ hôn rơi trên bờ môi cô, giọng nói lưu luyến mang theo tình cảm nồng nàn: “Cục cưng, chúng ta kết hôn.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!