Vật qua vật lại một hồi, cuối cùng vì quá mệt mà vẫn nằm bên nhau để thở lấy sức.
Nơi gối đầu êm ái nhất là bắp tay người yêu, và Diệp An Băng đang tận hưởng trọn vẹn từng giây.
"Anh và Quế An Hi không có gì thân thiết cả.
Giữa bọn anh chỉ là mối quan hệ giao dịch, bây giờ giao dịch hoàn tất, cô ta sẽ là chị dâu của anh."
"Em đâu có quan tâm, anh không cần phải thanh minh."
"Anh có oan ức gì đâu mà thanh minh, bởi vốn dĩ sự thật là vậy rồi.
Chỉ có em mới đáng nghi ngờ thôi."
"Em làm gì đen tối mà anh nghi ngờ?"
"Tối qua em lại gặp riêng anh bạn thanh mai trúc mã Ôn Kiến Hoa kia.
Lại còn nhận quà của hắn, sợi dây chuyền trên cổ em chính là bằng chứng."
Mặt đối mặt, ánh mắt giao nhau.
Kết quả vẫn là Diệp An Băng bị nói trúng tim đen, nên không thể ung dung tiếp lời, mà cứ mấp máy môi, ngập ngừng nói chẳng mạch lạc:
"Thì...thì tại...tại hôm qua là sinh nhật của em.
Anh ấy có lòng tổ chức tiệc, lại còn tặng quà, lẽ nào em không nhận thì thất lễ quá.
Mà sao anh biết?"
"Nếu không phải tim anh không khỏe là tối qua đã trèo tường vào phòng em rồi."
Hắn đáp tỉnh bơ, giúp cô nàng hiểu được vấn đề, liền bĩu môi chê bai:
"Anh cũng tốt lành gì đâu, cũng là đạo chích theo dõi người ta!"
"Theo vợ chứ không có theo người ta nha!"
"Cưới hồi nào đâu mà vợ anh?"
"Mai cưới.
Cơ mà anh còn đang dỗi đấy Băng."
"Ai làm gì mà anh dỗi?"
"Anh không thích em đến gần người đàn ông khác."
"Nếu em vẫn cứ đến gần thì sao?"
"Thì đừng trách anh không khách sáo với kẻ đó."
Giọng hắn vang lên sặc mùi thuốc súng.
Đúng lúc này điện thoại của Diệp An Băng lại có người gọi tới, nên cả hai cùng nhau ngồi dậy ngay ngắn, còn cô thì cầm điện thoại lên xem.
"Đấy, vừa nhắc đã gọi tới."
Hắn bất mãn ra mặt khi thấy là số máy của Ôn Kiến Hoa gọi tới.
"Em không nghe là được chứ gì."
Nói xong, Diệp An Băng dứt khoát tắt máy.
Nhưng đối phương vẫn cố chấp gọi tới liên tục, cuối cùng vẫn chọc giận người đàn ông bên cạnh cô gái.
Hắn tự ý chấp nhận cuộc gọi, mở hẳn loa ngoài, rồi nói:
"Băng đang bận "lăn giường", không có nhu cầu cần gọi "trà xanh", miễn tiếp điện thoại."
Dứt khoát tiễn tình địch lên đường chỉ bằng một câu nói rồi tắt máy.
Quách Khiếu Nam đã khiến Diệp An Băng ngơ ngác toàn tập.
"Anh có biết mình vừa nói gì không Nam?"
"Biết! Em cũng không cần ngạc nhiên, ngày mai chúng ta lên cục dân chính làm thủ tục kết hôn, ngày mốt tổ chức lễ cưới."
"Ơ hay, nhưng em đã đồng ý lấy anh đâu?"
Sau câu nói đó, Diệp An Băng chỉ thấy sắc mặt đen thui của người ngồi đối diện.
Sự im lặng và ánh mắt sắc bén của hắn đang khiến cô e ngại.
"Em bảo em không đồng ý lấy anh à?"
"Ờ thì...Đúng vậy, không đồng ý!"
Một cái gật đầu khẳng định, một dáng vẻ kiêu kì của chính mình lại đổi được nụ cười quỷ dị trên khuôn miệng gợi tình từ đối phương.
"Diệp An Băng, anh cho em nói lại lần nữa.
Em có đồng ý lấy anh không? Trả lời thật lòng, nếu không..."
"Nếu không thì sao hả? Anh dám làm gì em."
Quách Khiếu Nam lại cười rất chi là ung dung, nhẹ nhàng:
"Tất nhiên là anh không dám đánh em, càng không dám bắt nạt em, anh chỉ dám "ăn" em thôi à!"
Vừa nói dứt câu, hắn lập tức vung tay ấn cô gái nằm xuống giường, còn bản thân mình thì chế ngự bên trên.
Lần đầu tiên, hắn thấy Diệp An Băng bị dọa sợ chính là lúc này.
"Anh...anh định làm gì?"
"Ăn em!"
"Ăn...ăn cái gì cơ?"
"Ý anh là làm chuyện vợ chồng với em!"
"Nhưng mà...chúng ta vẫn chưa kết hôn..."
"Ai bảo em không chịu lấy anh.
Còn anh thì lỡ yêu em quá rồi, hết cách nên đành phải dùng hạ sách của tiểu nhân thôi."
"Thế em đồng ý lấy anh là được mà! Anh ráng đợi đến đêm tân hôn nha?"
Diệp An Băng đã hạ giọng, và tự biến bản thân thành một chú mèo ngoan ngoãn.
Nhưng hắn lại khác, bởi một khi đàn ông đã quyết tâm muốn làm cầm thú thì chắc chắn sẽ không quay đầu.
Thấy hắn mỉm cười, cô nhẹ lòng hẳn bảy phần.
Nào ngờ ngay giây tiếp theo, tên đàn ông đó lại nghiễm nhiên hôn lên môi cô một cái, rồi nói:
"Đã đồng ý làm vợ anh, thì càng không phải chờ đợi lâu thêm."
"Đêm nay, anh muốn em là của anh!"
"Vâng! Vì ngay bây giờ em vẫn là của anh đây."
"Nữ ma đầu này, em biết anh muốn gì mà, sao lại..."
Vừa câu dẫn bằng lời, hắn vừa dùng những ngón tay thon dài mang theo ma lực, nhẹ nhàng vuốt v e chiếc đùi thon thả của cô gái, chạy dọc lên vòng eo con kiến, rồi lại tinh nghịch tìm đến hai quả đào hồng căng tròn mà xoa vào từng cái thật nhẹ.
Hai thân thể vốn chưa từng vướng vào cạm bẫy luyến ái, nay bỗng nhiên bị tác động vào sợi dây cảm hứng mang tên h@m muốn, khiến thần trí dường như bị thao túng không tìm được lối thoát.
"Anh à, em thật sự chưa chuẩn bị xong tâm lý...!Anh có thể dời lại hôm khác có được không?"
Quách Khiếu Nam lắc đầu, hắn lại hôn lên môi cô, rồi mới nói:
"Anh chờ ngày này suốt hai mươi sáu năm rồi.
Đến nay đã là giới hạn cuối cùng!"
"Nhưng mà em..."
"Em đang lo không biết phải làm gì đúng không?"
Diệp An Băng khẽ gật đầu.
Dù cứng rắn cách mấy thì suy cho cùng cô vẫn là một người phụ nữ chuẩn mực, đương nhiên cũng biết ngại ngùng, e thẹn, đặc biệt là lần đầu tiên làm chuyện ấy.
"Em đừng lo! Tuy anh cũng không rành mấy chuyện này, nhưng sẽ cùng em phối hợp hết khả năng mình có."
"Anh...anh vẫn còn nguyên vẹn thật hả?"
Nhìn nét mặt và câu hỏi ngây thơ của cô, khiến người đàn ông ấy tuyệt nhiên không thể giấu đi nụ cười:
"Em là người đầu tiên của anh!"
"Vậy còn cô bạn gái cũ kia?"
"Đương nhiên là chưa từng xảy ra chuyện gì rồi! Nếu em không tin, ngày mai đến gặp Quế An Hi, có thể hỏi thẳng cô ấy là rõ."
"Thôi thôi, ai lại đi hỏi mấy chuyện tế nhị đó chứ.
Em tin anh là được mà!"
Nghe vậy, hắn mới cười hài lòng:
"Thế chúng ta bắt đầu nhé?"
"Em...em...ưm...".