Trước yêu cầu của Diệp An Băng, Quách Khiếu Nam đã đồng ý ra ngoài để cô được ở riêng với Quách Khiếu Lâm.
Họ là hai người xa lạ vừa gặp nhau lần đầu, nhưng ẩn sau hai từ "xa lạ" kia là một mối thâm thù đại hận sắp được khai mở từ từ.
"Điều gì đã khiến cô chấp nhận về đây cùng Quách Khiếu Nam?"
Ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong phòng, Quách Khiếu Lâm điềm đạm đưa ra câu hỏi thẳng thắn và đổi được nụ cười nửa miệng trên môi Diệp An Băng.
"Đương nhiên là vì tình yêu."
"Nhưng mà nghe anh hỏi vậy, chắc phía sau còn chứa đựng điều gì đó chưa nói?"
Quách Khiếu Lâm nhoẻn miệng cười trào phúng:
"Vì yêu hay vì trả thù đây nhỉ?"
"Trả thù ư?"
"Cô không hận nó sát hại ba cô sao? Ngày đó, nổ súng giết nó không chết, nay gặp lại, chắc gì cô chịu buông bỏ thù hận."
Cô gái ấy lại nhếch môi mà cười, tâm thế thản nhiên đối đáp:
"Tại sao tôi phải hận anh ấy, trong khi kẻ giết hại ba tôi lại là người đang nhởn nhơ ngồi trước mặt mình?"
Những gì cô nói, khiến sắc thái trên gương mặt người đối diện nhanh chóng tồi sầm.
Anh ta chính là đang không ngờ rằng, Diệp An Băng như vậy mà dám lật bài ngửa.
"Chúng tôi là anh em song sinh, cơ thể căn bản chẳng có gì khác nhau.
Cô dựa vào đâu mà cho rằng Quách Khiếu Lâm tôi mới là hung thủ sát hại Diệp Ức?"
"Dựa vào tầm nhìn sâu rộng, và đôi mắt có khả năng soi thấu tâm tư người khác.
Chính ánh mắt của anh là thứ khiến tôi khẳng định suy đoán của mình hoàn toàn không sai."
"Toàn là lời cuồng ngôn xằng bậy.
Cô nói thử xem, đã thấy gì trong đôi mắt của tôi nào?"
Cô luôn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn đối phương, lời lẽ thốt ra toàn phần kiêu ngạo:
"Tôi thấy anh thâm sâu khó lường, lắm mưu nhiều kế, tàn độc hơn người.
Đôi mắt của Khiếu Nam không lãnh khốc như anh, kể cả khi đứng trước họng súng của tôi, anh ấy chưa từng lộ vẽ tức giận.
Một người thâm tình như vậy, sao có thể vì thù hận mà chối bỏ tình yêu."
"Thứ tình yêu nực cười mà cô nói khiến nó quên đi trách nhiệm của một người con, quên luôn món nợ máu mà lẽ ra phải đòi lại.
Người nhu nhược như vậy, thì có gì hay ho."
Thái độ khi nhắc tới em trai mình là khinh thường, xem rẻ.
Vậy chứng tỏ những gì Diệp An Băng suy đoán và đưa ra đã tìm được hồi đáp xác thực.
Im lặng một lúc, cô chọn cách đi thẳng vào vấn đề:
"Tôi biết, món nợ máu mà anh nhắc tới chính là mối thù giết ba hại mẹ, mà anh và Khiếu Nam đã tận mắt nhìn thấy vào ngày sinh nhật lần thứ mười.
Tôi cũng biết hung thủ đứng sau mọi chuyện chính là ba của mình."
Quách Khiếu Lâm trưng ra nụ cười thú vị:
"Tiếp đi."
Diệp An Băng giữ vững trạng thái mạnh mẽ, cứng rắn tiếp lời:
"Nay, ba tôi cũng đã chết dưới họng súng của Quách gia các người.
Món nợ này, xem như đã trả đủ.
Tôi muốn, mọi chuyện kết thúc tại đây."
"Haha..."
Giọng cười ngạo nghễ của người đàn ông vang vọng trong phòng.
Ánh mắt vẫn luôn lóe lên tia tàn độc chưa từng thay đổi.
"Cô mà cũng có tư cách đưa ra điều kiện trao đổi với tôi sao?"
Diệp An Băng cau mày:
"Anh không muốn kết thúc trong êm đẹp?"
Quách Khiếu Lâm chẳng vội trả lời, chỉ thong thả vén vạt áo, rồi từ từ mang ra một khẩu súng lục đã được gắn sẵn thanh giảm âm.
Thấy đối phương đã hành động, Diệp An Băng cũng lập tức bật chế độ đề phòng.
"Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Cũng chẳng ai dại dột nuôi một con rắn độc kề cận bên mình.
Và cô, chính là con rắn độc đó."
"Bây giờ hạnh phúc nhất thời, thì bảo rằng từ bỏ hận thù.
Ai biết được mai sau, tình cảm thay đổi, lòng người có còn vững vàng như ngày đầu tiên? Để con gái của kẻ thù bên cạnh, chắc chỉ có mỗi thằng em trai ngu ngốc của tôi làm được điều đó."
Nói rồi, anh ta lại dùng ánh mắt đánh giá, dò xét cô một lượt từ trên xuống dưới.
"Cô đúng là có nhan sắc mỹ lệ, một thân hình nóng bỏng, thảo nào có thể khiến nó từ bỏ thù hận để chọn lựa cùng rời khỏi nơi đây, rồi xây dựng gia đình.
Lẽ ra, nó đã được toại nguyện, nếu ngày đó dứt khoác quyết định cùng cô cao chạy xa bay chứ không phải chạy về đây khuyên tôi nên quên đi mối thù giết cha, hại mẹ.
Đúng là ngu xuẩn."
"Anh ấy không ngốc, mà là tôn trọng anh.
Càng không ngờ, ngoài mặt thì anh đồng ý từ bỏ.
Nhưng sau lưng lại dùng kế để vừa trả được thù, vừa khiến tôi hận vì tưởng rằng người giết hại ba mình là Quách Khiếu Nam? Con người anh, quả thực thâm sâu khó lường, lại còn tàn độc tới mức xem rẻ mạng sống của em trai mình."
Diệp An Băng cũng dành cho đối phương sự khinh bỉ không hề nhỏ, nhưng anh ta vẫn cứ nhàn hạ khinh khỉnh cười:
"Cái này cô nói sai rồi.
Tôi không xem rẻ mạng sống của nó, mà là đã từng quá xem nhẹ đứa con gái của kẻ thù."
"Tôi cứ tưởng sau phát súng đêm đó khiến chức năng tim bị suy giảm nghiêm trọng, thì nó sẽ nảy sinh thù hận mà bài xích cô.
Nào ngờ, tình cảm nó dành cho cô lại sâu nặng ngoài sức tưởng tượng."
Quách Khiếu Lâm lại trưng ra nụ cười lãnh khốc, hai tay nâng niu khẩu súng, rồi giương nòng:
"Nó còn muốn cưới con gái của kẻ thù làm vợ, đúng là hoang đường."
Lúc này, Quách Khiếu Nam và Thái Vĩnh vẫn đứng bên ngoài.
Nhưng chỉ có mỗi mình hắn ta là lo lắng không yên, chứ người còn lại vẫn nghiễm nhiên ngồi ghế chơi game.
"Chú đi qua đi lại thì có ích gì? Biết đâu mọi chuyện đã được giải quyết trong hòa bình.
Kelsey sẽ vì tình yêu với chú mà gạt bỏ thù hận thôi."
"Anh nghĩ cô ấy tin em?"
"Theo anh thì chỉ khi tin tưởng, cô ấy mới chịu đồng ý đi cùng em tới đây.
Bởi vì, nếu Kelsey vẫn cố chấp cho rằng chính em là hung thủ, thì đã sớm ám sát cho xong, hà tất phải chịu đựng ràng buộc."
Hắn đưa ra câu hỏi trong tâm thế vừa hy vọng, vừa hồi hộp, cuối cùng vẫn được lý lẽ của Thái Vĩnh xoa dịu một chút.
Lắng lại chừng vài giây để suy nghĩ.
Quách Khiếu Nam ngay sau đó đã muốn quay trở vào trong phòng thờ tổ, nhưng lúc này lại bị hai tên vệ sĩ gác cửa đưa tay ngăn cản.
"Đại thiếu gia có lệnh, bất cứ ai một khi đã quay trở ra thì không thể trở vào lần nữa."
"Lệnh? Lệnh này ra từ khi nào hả?"
"Từ trước khi Nhị thiếu gia tới đây.
Mong anh hợp tác, đừng buộc chúng tôi phải thất lễ.".