Khoảng chừng mười phút sau, Lệ Thanh đã có mặt ở nhà, nằm dài trên sofa vừa xem phim vừa ăn vặt, cô dám chắc dù có mặt dày đến đâu, Chính Phong lúc này cũng sẽ không gặp cô, chắc phải đợi đến tối hoặc ngày mai thì may ra.
Thế cũng ổn, lâu lâu cũng nên hưởng thụ cảm giác một mình, yêu đương cũng không nhất thiết suốt ngày phải bám dính lấy nhau.
Nhìn cậu bên ngoài không thấy dấu hiệu bệnh tật gì, có lẽ cũng không nặng lắm, nhưng Lệ Thanh không yên tâm, buổi chiều, cô có đến căn phòng vẫn luôn đóng kín để tìm cậu nhưng dường như cậu đã nhân lúc cô ngủ mà rời đi.
Tên này, đâu cần phải xấu hổ đến mức đấy.
Bình thường chọc ghẹo cô có sao đâu, mới nói một chút đã chạy mất dép, không chừng lại trốn ở quán net rồi cũng nên.
Mặc kệ, dù gì cũng đã lớn, thế nào tối cũng mò về, ai thèm quan tâm…
Lệ Thanh đói bụng, lục tìm tủ lạnh được hai que kem, cô trùm chăn bông đi lòng vòng khắp nhà.
Đã hơn năm tiếng rồi, cô xem liền mười tập phim đến mức cái đầu đau nhức, sở dĩ chỉ xem cho vui thôi ai ngờ bộ phim này quá cuốn làm cô mải xem quên trời quên đất.
Cô vừa gặm que kem vừa cầm điện thoại lên.
Tám giờ tối.
Cái tên Chính Phong này, đi chơi quên lối về luôn à?
Đã thế lại không nhắn cô câu nào, cứ bỏ đi như vậy sao?
Đang trong lúc phân vân có nên gọi cho cậu không thì chuông điện thoại cô reo lên.
Cô nhanh chóng nhấc máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm tĩnh, tiết tấu có chút nhanh.
Dư Cảnh: Mai em đến công ty nhé, có việc cần em giúp.
Theo thói quen nghề nghiệp cân hết thời gian mà cô trả lời ngay.
Lệ Thanh: Có gấp không? Bây giờ em đang rảnh.
Dư Cảnh: Bà cô à, em xem bây giờ là mấy giờ hả, vợ chồng nhà em biết cách hành hạ lũ bọn anh lắm, anh nhắn trước cho em thôi, vậy nha, bye bye.
Cái tên này, mở mồm ra là vợ vợ chồng chồng, làm cô thích muốn chết, cơ mà không biết Chính Phong nghĩ sao về chuyện này, mỗi lần nhắc đến đều thấy cậu không mấy quan tâm, cậu cũng hay gọi cô là vợ với người khác nhưng riết rồi cũng thành quen, chẳng thấy ngượng miệng chút nào.
Bọn họ bây giờ cũng chẳng khác gì vợ chồng, chuyện nên làm cũng đã làm, chuyện không nên cũng đã làm, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng cứ như vậy liệu có ổn không?
Rạng sáng, khi màn sương đêm còn dày đặc phủ khắp phố phường, cái lạnh thấu xương bay bổng trong không gian.
Chính Phong trở về trong bộ dạng thoáng chút mệt mỏi, tay đấm đấm vào lưng vài cái, đôi mắt có phần sưng lên do cả đêm không chợp mắt.
Trong nhà không bật đèn, mọi thứ chìm trong sự tĩnh lặng, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài không đủ sức soi sáng trong bóng tối, cậu mơ hồ nhìn thấy có người đang nằm trên sofa, chăn bông trùm kín hết người, dáng ngủ cuộn tròn như con sâu trông vô cùng ấm áp.
Lệ Thanh đã chờ cậu cả đêm, gọi điện đến OCEAN thì nghe nhân viên nói là cậu không có ở đây, gọi điện cho cậu cũng không nhấc máy, cô thiếu điều lục tung cả cái Hoa Thành này lên để tìm cậu rồi, may sao phút cuối nhận được tin nhắn từ Hạ Mộc, nói Chính Phong đang ở nhà cậu ta, hiện đang có chút việc nên có thể về hơi muộn, dặn cô đừng đi tìm, cứ đi ngủ không cần phải chờ cậu.
Cô không cam tâm, thật sự muốn bỏ rơi cậu, muốn đá cậu ra khỏi căn hộ này.
Cô còn xếp hành lí của cậu vào vali đợi cậu mò về sẽ đuổi đi ngay, ai bảo đi mà không nói năng tiếng nào với cô, làm cô lo lắng cả buổi.
Vẫn là Lệ Thanh không đủ nhẫn tâm, vali còn mở tung trên giường của cậu, quần áo rơi khắp sàn, vài bộ ném vào bên trong vali.
Cậu cúi người bế cô vào trong phòng, cái lưng đau nhức kêu lên mấy tiếng giòn tan, cậu khẽ nhíu mày, trong đầu thầm nghĩ: làm chuyện kia vất vả hơn thì chẳng thấy hề hấn gì trái lại còn khoẻ mạnh, phấn chấn, mà làm dăm ba cái chuyện bé tí này lại đau hết cả lưng.
Chính Phong thề rằng sau vụ việc này, cậu nhất định sẽ đòi lại công bằng.
Sau khi nhìn thấy bãi chiến trường bên phòng của mình, cậu phì cười, cắm sạc chiếc điện thoại sớm đã sụp nguồn, sau đó nhặt đại quần của bộ pijama rơi dưới sàn, tranh thủ tắm rửa rồi chui qua ôm cô ngủ.
Cuối cùng cũng được ngủ, cậu nhắm mắt, rất nhanh đã vào giấc, trong cơn mơ, cậu còn loáng thoáng nghe thấy tiếng Lệ Thanh mắng mình.
Tia nắng ban mai theo khe hở xuyên qua chiếu sáng căn phòng, nhiệt độ cũng ấm dần lên, Lệ Thanh tư thế ngủ thoải mái, đá chăn xuống giường, tay chân đều gác hết lên người Chính Phong, đầu cũng không buông tha nằm lên tay cậu như một thói quen.
Cảm thấy cái người bên cạnh đang chiếm thế thượng phong, ngay cả trong lúc ngủ mê, cậu cũng muốn giành lại, chân cậu đưa vào giữa hai chân cô, nghiêng người ôm trọn cô vào lòng, nhịp thở đều đặn rơi xuống tóc cô.
Mùi hương thanh mát quen thuộc xông thẳng vào khứu giác làm cô chầm chậm thức giấc.
Hàng mi cong khẽ hướng lên, hình ảnh mơ hồ của Chính Phong hiện ra trước mắt, cậu tựa như nguồn sáng vô tận của cô, trong vô thức cô rướn người ôm chặt cậu.
Mắt nhắm chưa được một giây ngay tức khắc choàng mở ra, cả hai đang ôm chặt nhau, cậu lại không mặc áo, cô nhanh chóng nhìn xuống kiểm tra bản thân, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra mới quay sang cắn mạnh một cái vào vai cậu.
Cùng lúc đó, cậu còn đang mơ thấy cô đang tức giận cắn cậu, cảm giác chân thực đến kì lạ, cậu mở toang mắt, biết ngay không phải là mơ, khẽ nhướn mày.
“Sao lại cắn anh?”
Trước khi nhả ra, cô còn cố ý dùng thêm chút lực để lại dấu vết trên bờ vai cân đối.
Lệ Thanh không thèm trả lời, tuy vẫn bị giam giữ trong vòng tay của cậu nhưng nhờ có đôi chân dài, cô thuận thế hất chiếc chăn bông rơi dưới sàn lên trùm mặt lại.
Chính Phong dùng tay kéo xuống, hai người đọ sức một khoảng lâu, cuối cùng cô vẫn chịu thua, chu môi, khoanh tay giận dỗi.
“Ai cho anh qua đây?”
Chính Phong lười biếng: “Không biết tên trộm nào lục tung phòng anh lên, rất bừa bộn, không còn chỗ để ngủ, chứ anh không cố ý.”
Tên trộm cậu nói nghe xong liền xù lông, đá cậu một cái.
“Anh… đừng nói chuyện với em.”
“Được, không nói thì không nói, em cắn anh bây giờ anh cắn lại.”
Không đợi cô kịp phản kháng, cậu kéo eo cô lại gần, cánh môi hạ xuống ngần cổ trắng nõn, chầm chậm di chuyển xuống xương quai xanh.
“Không được.”
Cô đưa tay đẩy cậu ra nhưng lại bị cậu bắt được đè xuống giường, thuận thế nằm lên trên cô, hoàn toàn khống chế không để cho cô đường chạy thoát.
Từng hơi thở mạnh mẽ phả xuống da thịt làm cô không khỏi tê dại, không muốn công nhận nhưng Chính Phong thật sự rất giỏi trong việc này.
“Còn bảo không? Đã thành ra thế này rồi? Rõ ràng là muốn anh.”
“Im miệng.”
“Hôm qua rõ ràng còn chọc ghẹo anh được cơ mà? Sao thế? Nguyệt Nguyệt, khí thế đâu rồi?”
Miệng nói, tay động, âm điệu tám phần câu kéo.
Lệ Thanh không còn sức lực phản kháng, gương mặt tràn đầy ý xuân, móng tay ghim sâu vào da thịt hằn thành nhưng vệt đỏ trên cánh tay rắn chắc, cả người cong theo hướng gây tác động.
“Em nhạy cảm quá đấy.”
Một chút hụt hẫng trào dâng trong lòng cô, sau đó cậu không làm gì thêm nữa, cứ vậy mà thức dậy lôi cô đi đánh răng.
Cũng đâu nói là không được, tên này đang ăn chay à?
Cả hai ăn mặc khá thoải mái, sáng nay họ có lịch hẹn với bác sĩ ở bệnh viện, là cuộc hẹn từ chiều hôm qua dời sang hôm nay.
Thang máy chầm chậm di chuyển, Lệ Thanh nắm chặt quai đeo túi xách: “Cho anh một phút giải thích.”
“Anh tưởng Dư Cảnh nói với em rồi?”
Là chuyện công ty?
Chuyện cần cô giúp mà Dư Cảnh nói hôm qua?
Thì ra cậu ta bảo hai người cô và Chính Phong hành hạ đám người bọn họ là vì lí do này.
Nhưng mà sao không sớm nói với cô kia chứ!
“Em đang ngủ nên anh không nỡ đánh thức.”
Như đọc được suy nghĩ của cô, Chính Phong chặn đầu trả lời trước.
Lệ Thanh im lặng, lần này cô có hơi nóng vội thật.
Bệnh viện nằm ở trung tâm Hoa Thành, đắt đỏ, tối tân, chất lượng, vì kẹt xe nên mất khoảng 15 phút cả hai mới tới nơi.
Cứ tưởng một mình cậu khám thôi, ai ngờ cô cũng bị lôi vào trong, làm một loạt các bài kiểm tra toàn thân, từ mắt, mũi, miệng, tay, chân, đến phần phụ khoa cũng không bỏ qua.
Bây giờ cô mới hiểu, buổi sáng cậu giúp cô để khi khám có thể thuận tiện kiểm tra, không ngờ cái tên này cũng có chút hiểu biết.
Trừ lần lấy máu để xét nghiệm ban đầu thì cả hai bị tách ra, quá trình kiểm tra tổng quát diễn ra chưa đến một tiếng đồng hồ, may mà họ đã đặt lịch trước chứ nếu không thì có mà chờ đến mùa xuân năm sau.
Gặp lại nhau nơi phòng chờ kết quả, phải đợi thêm tầm năm đến mười phút nữa.
“Tự nhiên lại đi khám vậy?”
“Nên làm.” Chính Phong dựa lưng vào ghế, hít một hơi sâu, thầm mong kết quả đừng đi quá xa.
“Cái đó… lỡ là bác sĩ nam khám thì sao…”
Ấp a ấp úng nửa ngày mới nói ra được, liền bị cậu đáp ngay: “Người do anh sắp xếp, làm sao có lỡ được.”
Đã không làm thì thôi, làm thì phải làm thật tỉ mỉ, thật tốt.
Bác sĩ nam cao ráo từ ngoài bước vào, đưa kết quả cho hai người họ, tóm tắt sơ qua: "Hai người sức khoẻ đều khá tốt, các cơ quan đều khoẻ mạnh, anh Hứa đây cần nghỉ ngơi và ngủ nhiều hơn, cô Lệ cần ăn nhiều một chút, thêm rau xanh và trái cây.
Bên cạnh đó, kết quả cho thấy, nhóm máu của cả hai đều là nhóm máu AB âm tính, thuộc loại hiếm, may là cả hai đều thuộc nhóm Rh– nên sinh con sẽ không gặp nhiều trở ngại, chúng tôi khuyến khích hai vị nên gửi máu vào ngân hàng để tiện dùng cho những trường hợp xấu.
Những điều nên nói cũng đã nói, còn lại hai người có thể xem ở phiếu kết quả, không hiểu chỗ nào có thể liên hệ trực tiếp với tôi vào mỗi cuối tuần, thông tin liên lạc đều ghi rõ phía dưới.
Nếu không có gì thắc mắc thì đến đây thôi. Cảm ơn."
Người này gấp rút dọn dẹp, lịch sự cúi đầu chào khi rời đi, dường như rất bận.