Mất tầm 15 phút sau hai người mới ăn xong cái bánh kem chút xíu đó.
Trên đường về, không gian yên lặng đến đáng sợ, cậu ho một cái rồi kiếm chuyện hỏi cô: "Vừa nãy cậu ước gì vậy?"
Lệ Thanh vòng tay ra sau lưng nắm chặt lại, ngẩn đầu nhìn trăng tròn treo trên cao: "Nói ra sẽ không linh nghiệm."
"Tôi giúp cậu thực hiện."
Nghĩ một hồi, cô liền nhìn sang ra hiệu cho cậu tiến lại gần: "Nói cho mình biết ngày sinh nhật của cậu."
"..."
Câu hỏi đơn giản khiến Chính Phong hơi ngạc nhiên, gõ nhẹ vào đầu cô một cái: "Cậu bị ngu à, việc này cậu hỏi tôi lúc nào chả được, lãng phí điều ước quá đấy."
"Biết ngay mà, cậu nuốt lời, từ giờ sẽ không tin cậu nữa." Vừa nói cô vừa xoa xoa đầu.
Cậu hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi, lặng lẽ để lại mấy con số: "17/10."
Cô mỉm cười đuổi theo.
Chính xác là 17/10/1998.
Cậu đưa cô về đến tận nhà.
Khi định quay lưng rời đi liền bị bàn tay nhỏ nắm lấy áo khoác cản bước.
Chính Phong nghiêng mặt, giọng điệu lười biếng: "Làm sao?"
"Cậu đợi mình chút."
Nói rồi cô chạy thẳng vào phòng, khi trở ra còn cầm theo ví tiền, vừa đi vừa mở ví lấy vài tờ ra.
Thấy thế cậu liền hiểu ý, quay mặt định rời đi nhưng đã bị cô đoán trước tóm lại.
"Không cần đâu, cậu cất đi."
Lệ Thanh nhét tiền vô tay cậu nhưng cậu lại phản kháng, dùng sức né tránh.
Người muốn đưa, kẻ không muốn nhận vật lộn với nhau trên hành lang tối mịt.
"Chính mặt lạnh, cậu cầm lấy cho mình."
Lúc này Lệ Thanh không biết bằng cách nào đã đẩy cậu vào tường, hai tay chống hai bên giam cầm khiến anh Chính bất lực nhìn cô.
"Tôi đã bảo không cần mà, thật đấy."
"Cậu cần."
"Không cần."
"Cái tên này, sao lì vậy, mình phải trả cho cậu, muốn hay không cậu cũng phải cầm, tiền bạc nhất định phải sòng phẳng, ngoan, nghe lời... áa!"
Để nói chuyện mặt đối mặt với cậu, Lệ Thanh phải nhón chân lên, vì nhón lâu nên mất đà ngã vào lòng cậu.
Nhịp tim gấp gáp đập thẳng vào tai cô, từng hồi rất rõ ràng.
Cậu ý thức được liền chụp lấy bắp tay đẩy cô ra, nhưng Lệ Thanh sớm đã vòng tay ôm chặt lấy eo cậu.
"Cậu…"
"Cậu không lấy thì mình không buông."
"Được rồi, được rồi, tôi lấy, cậu buông tôi ra trước."
Quả nhiên, cậu không chịu được, trước mắt đồng ý cái đã.
Đến lúc này cô mới nới lỏng vòng tay, tay kia nhét tiền vô túi cậu, trước khi thả cậu ra còn cảnh cáo: "Cậu phải dùng đấy, trả lại thì mình nghỉ chơi với cậu."
"Cảm ơn, sau này sẽ cho cậu gấp mười."
- ----
Hội thao bắt đầu vào 7 giờ sáng, lịch trình cụ thể như sau:
7h – 7h15: Khai mạc.
7h15 – 12h: Biểu diễn các tiết mục văn nghệ.
8h – 12h: Thi các bộ môn thể thao: bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền,…
12h – 14h: Giải lao.
14h: Công bố kết quả văn nghệ.
14h30 – 18h: Tiếp tục các trận đấu thể thao.
Trao giải và kết quả sẽ diễn ra vào đầu tuần sau.
Cách giờ khai mạc nửa tiếng, trước cửa nhà cô, một cậu trai trẻ đang đứng đợi sẵn, khuôn mặt có chút không vui vì bấm chuông mãi mà vẫn chưa thấy cô ra mở cửa.
Cô gái trong chiếc váy ngủ dài màu hồng, tóc xoả dài sau lưng có chút rối nhưng vẫn không làm mất đi dáng vẻ xinh đẹp mà trái lại còn như tôn thêm nhan sắc tuyệt mĩ của cô.
Trạng thái ngái ngủ, cũng không mấy vui vẻ vì bị đánh thức, cô khó chịu, trùm chăn lê từng bước chân đến mở cửa, ánh mắt bất ngờ nhìn người trước mắt vài lần, kéo chăn lên che miệng lại, giọng nói vì thế có chút khó nghe: "Cậu… đến đây làm gì?"
Không đợi cô phản ứng, cậu tiến thẳng vào nhà, cứ như là nhà của mình mà thoải mái: "Thử đồ."
Vì không biết nhà cậu nên Huyền Hân tiện đường giao cả trang phục công chúa và hoàng tử sang cho cô.
Thôi vậy, đằng nào đến cũng đã đến, cứ mặc thử đi.
"Cậu ngồi đó đợi mình."
"Tôi đi với cậu."
"Mình đi vệ sinh."
"..."
Cứ ngỡ cô đi lấy đồ nên định đi theo giúp, ai mà lường trước được tình huống này, cậu đành nghe lời tiến đến chiếc ghế quen thuộc ngồi chờ.
Phòng khách vẫn như lần trước cậu đến, một bộ bàn ghế, một cái máy điều hoà trên cao, một chiếc TV lớn và một chiếc đàn piano màu trắng.
Có điều, hôm nay lại có thêm móc treo bộ trang phục của hoàng tử và công chúa, không quá cầu kì, rất đẹp, rất tỉ mỉ và chi tiết.
Váy công chúa màu hồng nhạt, kín cổ, đính rất nhiều hạt lấp lánh ở chân váy, tuy đơn giản nhưng đẹp vô cùng.
Đồ hoàng tử bao gồm áo, quần, giày và một thanh kiếm, áo màu xanh biển, phía trước là dàn cúc gài kèm một chiếc kim băng hình lưỡi gươm trước ngực, quần tây màu trắng, giày màu đen, một sự kết hợp đầy hoàn hảo.
"Thấy sao hả?"
Cô tiến sát lại gần cậu, sờ sờ bộ trang phục, ngẩn đầu nhìn cậu rồi nói tiếp: "Mặc vào thử đi, mình cũng rất muốn nhìn thử dáng vẻ này của cậu."
"Đến trường rồi mặc."
"Bảo đến thử đồ rồi giờ không chịu mặc?"
"Chẳng phải tại cậu ham ngủ sao? Chuẩn bị nhanh đi, mất thời gian quá."
"..."
Ai biết cậu sẽ đến đây chứ!!
Cô chỉ ngủ nướng có chút thôi, có làm chậm bao nhiêu thời gian đâu, cô thực sự rất muốn là người đầu tiên nhìn thấy cậu mặc bộ đồ này mà…
Mười phút sau, Lệ Thanh xuất hiện trước mặt cậu với chiếc áo thun trắng rộng rãi cùng chiếc quần ống suông, đeo balo sau lưng, tóc đuôi ngựa quen thuộc được cột cao trông rất gọn gàng.
Hai người cùng xếp bộ trang phục vào túi lớn và tất nhiên cậu không để cô xách mà nhanh tay giành lấy từ lúc đầu.
Trên xe buýt, một chàng trai đẹp đẽ, một cô gái xinh xắn sánh đôi bên nhau, chàng trai tay phải xách túi đồ lớn, tay trái nắm lấy thanh xà trên cao, ánh mắt chỉ hướng về cô gái ngồi bấm điện thoại ở ghế bên cạnh.
Huyền Hân đến từ sớm để chuẩn bị, từ cửa sổ phòng đạo cụ, cô ấy ngay lập tức nhận ra hai người.
"Lệ Thanh, ở đây!!!" Huyền Hân chạy đến nắm tay cô kéo đi, chợt nhận ra điều gì đó không đúng lắm, cô nàng dừng lại động tác, bộ dạng nghi ngờ, bày ra dáng vẻ tra khảo cô: "Sao... sao hai đứa mày lại đi cùng nhau?"
"Cậu ấy đến giúp tao đem đồ đến." Lệ Thanh trả lời ngay thẳng.
"Tụi mày thân với nhau từ bao giờ?" Huyền Hân đương nhiên là rất khó hiểu.
"Sắp… sắp đến giờ rồi, chuẩn bị đi." Cô đánh trống lảng đẩy Huyền Hân đi vào lớp.
Bị câu nói của cô kéo khỏi vòng nghi vấn, cô nàng Huyền Hân này liền trở về thực tại, nhìn đồng hồ trên điện thoại, bắt đầu gấp rút hơn bao giờ hết.
"7h30 rồi, thay trang phục nhanh nhanh."
Tiết mục của lớp 12a1 là tiết mục đầu tiên.
Cô lấy trang phục định đi vào phòng bên cạnh để thay đồ nhưng bị Chính Phong nắm lấy balo kéo ngược trở lại, xém chút nữa là va vào người cậu.
"Cậu mặc giúp tôi."
"..."
Bảo cô giúp cậu thử đồ?
Có phải hơi quá đáng không?
Nhưng với bộ đồ cồng kềnh kiểu này vẫn nên có người giúp mặc thì hơn.
"Thôi được, để mình giúp cậu, đồ không hở nên cậu cứ mặc quần áo ở trong, không cần phải cởi ra đâu."
"Chứ cậu nghĩ tôi sẽ cởi ra hết?"
"Cậu dám?" Cô khoanh tay ngước mắt nhìn cậu không chút e dè.
"..."
Quả thật bây giờ thì chưa dám.
Cậu đỏ mặt rồi.
Hai người cùng lúc ra khỏi phòng thay đồ, cứ ngỡ như là công chúa và hoàng tử vừa từ thế giới cổ tích bước ra vậy, khiến mọi người đều choáng ngợp vì sự xinh đẹp lẫn sự hào nhoáng này.
Kiến Minh vừa chạy đến, vẫn còn đang thở hồng hộc trước cửa cũng không khỏi ngỡ ngàng mà há hốc mồm đầy kinh ngạc.
"Rốt cuộc hai đứa mày là loại người gì vậy, ông trời đúng là không công bằng mà." Cậu ta không kìm được mà thốt lên.
"Thầy hiệu trưởng đã phát biểu sắp xong rồi, các cậu mau mau vào vị trí đi, các bạn còn lại có thể xuống khán đài để xem kịch, tôi có nhờ mấy bạn khác giữ chỗ rồi." Hoàn Mỹ lên tiếng chỉ huy cả đám, ai nấy đều răm rắp nghe theo sự sắp xếp của cô ấy.
Vỡ kịch được bắt đầu bằng giọng dẫn truyện đầy truyền cảm của Kim Hải.
Từng nhân vật dần xuất hiện, từ đức vua, hoàng hậu, đến các bà tiên và tiên hắc ám.
Bởi vì là tiết mục đầu tiên, dưới khán đài có rất nhiều khán giả, họ chào đón từng nhân vật bằng tràng vỗ tay đều đều.
Cho đến khi nàng công chúa và chàng hoàng tử xuất hiện, tiếng vỗ tay đã lớn hơn gấp đôi, thậm chí là gấp ba, kèm theo đó là tiếng hú hét của các chàng trai, cô gái.
Không để không khí hết "nóng", cảnh hôn lại như tiếp thêm sức lực cho khán giả, tiếng cỗ vũ không ngừng vang lên cùng với sự náo nhiệt tột đỉnh.
Trên sân khấu, hai con người đang dán sát mặt, ở khoảng cách này, có thể nghe rõ được tiếng thở, cũng như tiếng tim đập của nhau.
Bỏ ngoài tai tiếng la hét kia, cô tập trung vào vai diễn.
Còn Chính Phong thì khác.
Tại sao lại là lúc này, bình thường tập luyện không chú ý nên lơ là, còn bây giờ đối mặt trực tiếp như vậy… thật sự không kìm chế được.
Cánh tay chống trên giường run run rồi buông xuôi, cậu đánh liều hôn xuống, nụ hôn rơi vào má của cô, để lại sự rung động mãnh liệt nơi trái tim cả hai.
"Xin lỗi, chống không vững."
Thì ra là vậy, cô xấu hổ nhìn sang hướng khác: "Mình… mình không để ý đâu."
Lúc kết màn, công chúa và hoàng tử phải đứng cạnh nhau nên cô phải đứng trên bục đạo cụ để khỏi bị che đi, vì đứng khá lâu, cô hơi mỏi chân, khẽ động một chút, không ngờ lại trượt chân xém té, may sao cậu nhanh tay đỡ được cô, bốn mắt một lần nữa chạm nhau, cùng lúc đó lời chúc phúc tốt đẹp của các bà tiên vang lên.
Tiết mục kết thúc bằng sự phấn khích và đầy hào hứng của khán giả.
Kiến Minh và các bạn khác đã đợi sẵn trong phòng thay đồ, vừa xuống sân khấu đã gặp được bọn họ, ai nấy cũng hào hứng khen ngợi hết lời, còn nói gì mà lớp 12a1 chắc chắn giành giải nhất khiến Lệ Thanh rất vui.