Mặt trời lên cao, lại là một ngày bình thường.
Dì Mai từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm theo phong thư, đưa cho Lâm Vãn Thu đang ngồi trong phòng khách. Nguyễn La ngồi bên cạnh nhìn thấy, miệng lẩm bẩm câu “Cổ hủ.”
“Giờ là thời đại nào rồi còn viết thư, không biết điện thoại là gì sao?”
Lâm Vãn Thu cười cười, mở thư ra, chỉ vừa mới liếc nhìn, nụ cười trên mặt thoáng chốc đã biến mất. Nhân lúc Lâm Vãn Thu không nhìn mình, Nguyễn La ném hết nho vào trong miệng, ăn như vậy mới vui sướng. Nếu như Lâm Vãn Thu nhìn thấy, nhất định sẽ giục cô lột vỏ nho trước rồi mới cho vào miệng. Cô không nhịn được đảo mắt nhìn Lâm Vãn Thu, không ngờ cô ấy lại khóc, cầm chặt khăn tay.
Nguyễn La không biết đối mặt với một Lâm Vãn Thu như vậy ra sao, bèn đứng dậy lên lầu, còn không quên mang theo đĩa thủy tinh đựng nho.
Nhưng chẳng mấy chốc sau, cô cảm thấy Lâm Vãn Thu quả thật là một người ưa sĩ diện, cái sĩ diện này khiến một người đứng ngoài cuộc như cô cũng cảm thấy mệt mỏi.
Bởi vậy lúc Lâm Vãn Thu lên lầu gõ cửa phòng cô, “Tần Ký đưa sườn xám mới tới rồi, em thử xem xem, tôi giúp em ngắm thử.”
Mở cửa ra, cô ấy lại đoan trang mỉm cười, trong lòng Nguyễn La âm thầm tán thưởng “Đạo hạnh cao thâm.”
–
Buổi tối Lục Hán Thanh làm chủ, nhà anh ta có chuyện vui nên một hai muốn mời gia đình Chu Chi Nam, địa điểm ở biệt thự nhà họ Lục. Nguyễn La mặc bộ sườn xám mới phải kết hợp với tóc quăn, dáng vẻ thoạt nhìn như lớn hơn chính cô năm tuổi, nhưng trong lòng cô thích nên không ai dám nói không.
Đến nhà Lục Hán Thanh mới biết bà Lục đã mang thai. Nguyễn La nhìn Lục Hán Thanh vẫn là dáng vẻ cười khanh khách thì lặng lẽ lắc đầu. Trông bà Lục còn yếu đuối hơn cả Lâm Vãn Thu, nhưng Lục Hán Thanh lại đào hoa, cho dù có một đứa con cũng chưa chắc sẽ sống yên ổn.
Nói về tướng mạo, cô lại nhìn Chu Chi Nam, chỉ cảm thấy so với sự khôn khéo lanh lợi và đào hoa của Lục Hán Thanh, Chu Chi Nam hướng nội và thực tế hơn nhiều. Chỉ vừa nghĩ tới cô đã nhịn không được mà gõ đầu mình, hướng nội và thực tế, sao cô có thể nghĩ đến những tính từ vô liêm sỉ này chứ, thật sự chết tiệt.
Đúng lúc đối diện với ánh mắt của Chu Chi Nam, Chu Chi Nam chỉ nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Nguyễn La nắm lại thành nắm đấm rồi gõ lên đầu mình. Nguyễn La cảm thấy trong ánh mắt của Chu Chi Nam tràn đầy yêu thích, trong lòng cô không nhịn được mà có hơi lo lắng.
Ban đêm hai người lên giường, Nguyễn La không cho phép anh mang cuốn truyện cổ tích hư hỏng kia vào phòng một lần nữa, cô phải lục soát người trước khi vào cửa.
“Chu Chi Nam, ở trong nhà Lục Hán Thanh, anh nhìn tôi như vậy làm gì?”
“Tại sao em lại gõ vào đầu mình?” Động tác của cô rất khẽ nhưng đúng lúc bị anh phát hiện.
“Ai cần anh lo. Anh nói tại sao anh lại nhìn tôi.”
Anh nghĩ gì nói đó, “Em như vậy rất giống con út nhà ông chủ Giang.”
“Con trai út nhà ông ta cũng đáng yêu như tôi sao?” Cô xem như anh đang khen cô tuấn tú.
Chu Chi Nam ho khan một tiếng, ấn cô vào lòng trước, điều quan trọng nhất là nắm lấy hai tay của cô, sợ cô nổi khùng lại cào mặt anh khiến anh khó đi gặp người khác.
“Đầu óc của con trai út nhà ông chủ Giang hơi chậm chạp, nói thẳng ra là rất ngốc nghếch.”
………..
Nguyễn La lạnh mặt, “Chu Chi Nam, bây giờ anh đến phòng ngủ của Lâm Vãn Thu đi, cút ra ngoài.”
“Không phải đã nói với em rồi sao, tôi không ngủ chung với Vãn Thu.”
“Tôi mà tin lời vô sỉ của anh à, vợ chồng mà không ngủ với nhau? Tôi là bị anh lừa, bị anh ức hiếp…”
Thấy cô lại vô cớ nổi cáu, Chu Chi Nam cũng không giận, anh đè cô xuống tỉ mỉ hôn, cái miệng nhỏ nhắn bị anh liếm đến lấp lánh mới lên tiếng.
“Tôi và Vãn Thu thật sự có kết hôn, nhưng chưa bao giờ vượt qua Lôi Trì một bước(*). Nếu không tôi mang em về nhà, há chẳng phải bị cô ấy chà đạp chết sao?”
(*)Vượt qua Lôi Trì một bước: ví với việc không dám vượt qua một phạm vi nhất định. Anh đã quen với tính khí kỳ quái của cô thiếu nữ, còn phải tự đi dỗ dành.
“La Nhi yêu dấu, mau ngủ đi.”
Nguyễn La bĩu môi, vùi vào lòng anh nhắm mắt lại.
–
Chưa qua hai ngày, Lâm Vãn Thu lại nhận được thư. Vì người trong nhà chưa bao giờ gửi thư, cho dù có người gửi cho Chu Chi Nam cũng là đưa đến thương hội, vậy nên việc trong nhà có một lá thư khiến Nguyễn La không thể không chú ý.
Lần này Lâm Vãn Thu cầm lấy bức thư, hiển nhiên trong lòng cũng vô vàn xúc động, sắc mặt không tự chủ được, nhưng không mở ra ngay mà trở về phòng.
Nguyễn La thấy cô ấy khác thường thì cảm thấy đáng nghi.
Chu Chi Nam không về nhà ăn cơm tối, bàn ăn to như vậy chỉ có cô và Lâm Vãn Thu nên đặc biệt dặn dò phòng bếp không cần làm đồ ăn quá nhiều.
Nguyễn La thấy cô ấy không lên tiếng, nhịn không được mà mở miệng, hiếm khi lắp bắp.
“Tôi nói cô nghe… cô… mặc dù… aiz… thì là…”
Thấy dáng vẻ này của cô, Lâm Vãn Thu cũng kinh ngạc, ngẩng đầu lên im lặng nhìn cô, giống như nói cho cô biết cứ từ từ mà nói tiếp.
Nguyễn La lấy hết dũng khí nói ra, “Mặc dù Chu Chi Nam chẳng phải thứ gì tốt, nhưng cô có quyền ly hôn với anh ta. Cô chớ đừng làm mấy chuyện lén lút này, giống như chuyện mất mặt vậy.”
“Chu La, em đang nói gì vậy?”
Cô thấy Lâm Vãn Thu vẫn còn chưa hiểu, có hơi sốt ruột.
“Là cái thư kia của cô đó!”
Đôi đũa của Lâm Vãn Thu rơi xuống bàn vang lên tiếng lách cách, người làm nhanh chóng nhặt lên rồi lui xuống, thay lại đôi mới.
“Cô không cần sợ, tôi sẽ không nói cho cái lão già Chu Chi Nam không biết xấu hổ kia, cô chỉ cần nhanh chóng quyết định là được.”
Có lẽ trong lòng đã trở lại như thường, Lâm Vãn Thu trước mặt vừa cười vừa đứng lên, “Em không hiểu đâu. Đừng nói Chi Nam như vậy, không ai tốt hơn cậu ấy cả.”
Nguyễn La chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, gần như trợn tròn mắt, bái phục Chu Chi Nam cho Lâm Vãn Thu uống bùa mê thuốc lú gì.
–
Đồng hồ để bàn trong phòng ngủ chạy đến 11 giờ, cô đoán lúc này Chu Chi Nam chắc chắn ở thư phòng, bèn chân trần chạy đi tìm anh. Bình thường Nguyễn La rất rảnh, trong lòng có chuyện nhất định phải làm cho rõ ràng.
Bước lên tấm thảm mềm mại trong thư phòng Chu Chi Nam, lòng bàn chân bị lạnh nên có hơi đỏ.
“Sao em đến đây, vẫn chưa ngủ à?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
Anh để ngân phiếu định mức trong tay xuống, nhìn kỹ cô từ trên xuống dưới một lần mới phát hiện cô không đi giày, bèn ôm cô vào lòng quay về trên ghế. Nhưng Nguyễn La lại càng càn rỡ, giẫm lên người anh rồi ngồi luôn lên bàn, từ trên cao nhìn xuống dò xét anh.
“Lại là Trình Mỹ Trân kể tin đồn nhảm nhí với em?”
“Không phải Mỹ Trân, tôi hỏi anh và Lâm Vãn Thu.” Vẻ mặt cô nghiêm túc, Chu Chi Nam suýt chút nữa bị cô lây nhiễm mà nghiêm túc theo, “Anh phải nói cho tôi biết quan hệ của anh và Lâm Vãn Thu.”
Nhưng Chu Chi Nam không có tâm tư nói với cô, vì trời có hơi nóng nên cô mặc cái váy ngủ ngắn, bây giờ đang ngồi trên bàn cọ xát bắp đùi. Chu Chi Nam biết một khi vén tấm vải che chắn của cô lên là có thể thấy đóa hoa mềm mại đầy nước và huyệt nhỏ e thẹn của cô.
“Nói cái gì?” Anh kéo dài giọng, bàn tay đã phủ lên đùi cô.
“Là quan hệ của hai người các anh, cuối cùng thì hai người đã xảy ra chuyện gì, bây giờ như thế nào.”
“Ưm…” Tay anh đã cọ vào bắp đùi cô, ngón tay vuốt ve da thịt cô, là nơi non mềm nhất.
“Không phải hôm đó đã nói rồi à, có hôn ước, không có quan hệ khác.”
“Ừm… Sao lúc này mà anh vẫn có thể nổi máu lưu manh thế hả?” Ngón tay anh mở quần lót ra, xoa nhẹ hai cánh hoa của cô, thỉnh thoảng cọ vào hạt thịt, lướt qua miệng huyệt.
“Kiều Kiều ngoan, em ngậm nó vào, hỏi một câu tôi sẽ trả lời một câu.” Chu Chi Nam cầm cây bút bọc vải tơ lụa trong tay, là đồ hôm nay người khác mới tặng cho anh, trùng hợp để ở trên bàn. Thân bút màu đen, nhìn kỹ còn có gợn sóng nhàn nhạt ở trong đó, được lau cực kỳ sạch sẽ, chưa qua sử dụng.
“Ngậm nó làm sao?” Cô ngốc nghếch hỏi.
Chu Chi Nam móc lấy hạt đậu nhỏ của cô hai lần, dịch thể cô tiết ra dính vào cửa huyệt. Một ngón tay rút ra cắm vào mấy lần rồi lại lui ra, Nguyễn La chưa kịp ngăn cản, cúi đầu nhìn thì thấy cây bút trong tay Chu Chi Nam đã nhét vào trong. Thân bút lạnh lẽo, cô vô thức siết chặt, trong lòng ngứa ngáy vặn vẹo, cô không biết mình đã ướt như thế nào.
“Ngậm cũng khá giỏi nhỉ.” Anh si mê nhìn phong cảnh giữa hai chân cô, cảnh tượng ấy vừa xấu xa lại dâm mỹ, anh cũng không biết mình lại bệnh hoạn đến mức này.
“Chu Chi Nam, anh lại giở trò với tôi.”
Ngân phiếu định mức không thú vị, may mà em tới giải lao.