Đội do Chu Trừng dẫn đầu hiệu suất làm việc rất cao.
Hai người anh và Sầm Dương nội ứng ngoại hợp, dễ dàng như trở bàn tay, thành công chiếm lĩnh trung tâm điều trị.
Cùng lúc đó, Niên Trĩ cầm theo một đĩa dữ liệu giả, gửi tin nhắn báo hoàn thành nhiệm vụ cho Niên Hoành.
Trận quyết chiến nung nấu mười mấy năm nay, chính thức bắt đầu.
“Niên Niên.”
Niên Trĩ mặc xong áo chống đạn, nhờ Quý Sơ giúp đỡ cài xong thiết bị định vị, đang định xoay người rời khỏi đó, chợt bị anh gọi lại.
Cô đưa lưng về phía mặt trời, hai luồng sáng vắt trên vai, ngoảnh đầu lại, nụ cười rạng rỡ như khóm hồng nở rộ xinh đẹp kiều diễm, “Sao vậy?”
Quý Sơ cũng cười theo, “Ngày mai có thể trời sẽ mưa, khi em ra ngoài, nhớ mang dù theo đấy.”
“Biết rồi, mẹ Quý à.”
Anh dõi mắt nhìn theo, cho tới khi Niên Trĩ ngồi trên xe, chậm rãi chạy về hướng biệt thự Hoành Sơn.
Để xoa dịu sự căng thẳng trong lòng mình, cô liên tục mân mê chiếc vòng ngọc bích đang đeo trên cổ tay.
Khung cảnh giờ phút này, hệt mười mấy năm về trước, cảnh tượng cô và mẹ được tài xế lái xe đón về nhà họ Niên, trùng hợp như vừa vượt qua khoảng không gian và thời gian dài đằng đẵng ấy.
Ngày đó, cô không hiểu vì sao cuộc sống đang bình yên của mình bỗng chốc thay đổi hoàn toàn như thế. Chỉ biết rằng, mẹ buộc lòng phải dẫn theo cô, rời khỏi căn nhà nhỏ ấm áp ấy. Ngoài ra, cô và chú chó lớn màu vàng ngồi trước cánh cửa căn nhà nhỏ ấy, hẳn sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau.
Hai nỗi biệt li khiến tâm trạng cô nhóc Niên Trĩ lúc ấy, trở nên cực kỳ buồn bã âu sầu. Cô nắm chặt lấy tay mẹ mình, lo sợ rằng chỉ một cái vụt tay, mẹ cũng giống như căn nhà, giống như chú chó lớn màu vàng ấy, rời xa cô mãi mãi.
Giờ đây, cô không còn là đứa nhóc vô tư yếu ớt mười mấy năm trước nữa, cô sẽ dùng vũ khí chính nghĩa và thanh gươm công lý, đòi lại công bằng chính đáng cho cả mẹ và cô.
Một lần nữa quay về biệt thự Hoành Sơn, nơi này giờ đã thành vườn không nhà trống. Vài mảnh giấy vụn theo gió thu tung bay dưới chân Niên Trĩ, trên mặt giấy vốn trắng tinh, in hằn lên rất nhiều dấu chân lộn xộn.
Trông vẻ hết sức đìu hiu.
Rõ ràng chỉ hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, dường như nơi này bỗng chốc hoá thành bãi bể nương dâu[1].
[1] Bãi biển biến thành ruộng dâu; dùng để ví sự thay đổi lớn của cuộc đời.
Niên Trĩ không có thời gian đứng ở chỗ này mà thương cảm, cô theo ký ức lúc nhỏ của mình chạy thẳng một mạch lên lầu, đẩy cánh cửa căn gác mái vẫn luôn bị Niên Hoành khoá chặt.
Bởi vì lâu rồi không được tu sửa, sàn gỗ theo từng bước chân vang lên tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, bụi bặm dày đặc phủ kín những nơi có thể nhìn thấy được, trong không khí phảng phất mùi ẩm mốc. Nó hoàn toàn không hoà hợp với phong cách bày trí sang trọng xa hoa của căn biệt thự Hoành Sơn này.
Niên Trĩ run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào giường gỗ bàn làm việc nhỏ, căn gác mái này năm xưa mẹ cô, bà ấy đã vượt qua những năm tháng cuối đời ở nơi này.
Buổi tiệc điện ảnh tối ngày hôm đó, qua lời kể của Thẩm Mạn, đoạn quá khứ chân thực tàn khốc năm ấy dần dần hiện ra.
Năm đó, Thẩm Mạn và mẹ của Niên Trĩ là Mục Tịnh cùng đi thực tập trên một hòn đảo, hai người tình cờ quen được Niên Hoành khi ấy vẫn còn là một tay thuỷ thủ vô danh.
Tình bạn giữa những người trẻ tuổi luôn đơn thuần mà vẫn tràn trề sôi nổi, ba người họ còn bằng tuổi, nên nói chuyện rất hợp ý nhau, sau đó dần dà họ trở thành bạn bè thân thiết. Mỗi dịp cuối tuần hoặc vào kỳ nghỉ, địa điểm quen thuộc của Thẩm Mạn và Mục Tịnh chính là bến cảng, hoặc đến để tiễn Niên Hoành ra khơi, hoặc đến đấy chờ y trở vào bờ.
Tháng cuối cùng kết thúc kì thực tập của Thẩm Mạn và Mục Tịnh, đột ngột Niên Hoành đến nói lời chào từ biệt. Thú nhận với hai người thân thế thật của y là người thừa kế nhà họ Niên, đồng thời đưa cho hai người địa chỉ số phòng bao mời họ đến dùng bữa.
Thời đó, chuyện mời nhau ăn cơm từ biệt vẫn còn phổ biến.
Thẩm Mạn nghĩ rằng sau này sẽ không còn cơ hội gặp được y nữa, bà dẫn theo Mục Tịnh viện một lý do nói dối với sĩ quan huấn luyện. Sau đó hai người họ tỉ mỉ điểm trang sửa soạn quần áo một phen, vui mừng hớn hở cùng nhau đi ăn tiệc.
Nếu tất cả mọi chuyện chỉ tiến triển đến đây, thì sẽ chẳng có câu chuyện tiếp theo nào nữa, nhưng vận mệnh vốn dĩ thích dùng con tạo trêu người. Ngày hôm sau, Thẩm Mạn tỉnh dậy tại nhà khách, mới phát hiện Mục Tịnh vốn dĩ nằm kế bên cô không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô không thèm mang giày, chạy vội tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được Mục Tịnh đang ngồi lặng người bên bờ biển.
Lúc đấy, Mục Tịnh không nói gì cả, chỉ lôi kéo cô ngồi cùng cô ấy bên bờ biển đến khi chạng vạng tối, cuối cùng mãi đến lúc mặt trời sắp lặn, hai người bạn mới cùng nhau trở lại chi đội.
Sau đó, Thẩm Mạn quay về trường học, ba tháng sau, nhận được tin dữ rằng Mục Tịnh thôi học. Lúc ấy cô không biết tại sao Mục Tịnh lại làm như vậy, rõ ràng tiền đồ trước mắt vô cùng sáng lạn, rõ ràng cô ấy là một trong những nữ học viên ưu tú nhất, là đối tượng được tất cả thầy cô và các huấn luyện viên đặt hết lòng vào bồi dưỡng.
Nhưng Mục Tịnh giống hệt như người gỗ, không nói không rằng, cô gạt phăng đi hết mọi lời khuyên can của tất cả mọi người, mang theo toàn bộ hành lý, bóng lưng lom khom như cụ già từ từ bước ra khỏi cánh cổng trường học.
Kể từ lúc đấy biệt tăm biệt tích.
Mãi cho đến mười hai năm sau, Quý Sơ tám tuổi trèo lên cốp xe tải bỏ nhà trốn đi, đến một thị trấn nhỏ được hai mẹ con Mục Tịnh và Niên Trĩ cứu giúp. Lúc đấy Thẩm Mạn mới lần ra được tung tích của Mục Tịnh.
Cô không ngờ rằng, nhiều năm liền trôi qua, có thể khiến Mục Tịnh thay đổi nhiều đến vậy, cô ấy trở nên dịu dàng thuỳ mị, trên người như được phủ một lớp ánh sáng rực bản năng của một người mẹ.
Thẩm Mạn hỏi xem rốt cuộc những năm qua đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy, Mục Tịnh vẫn im lặng như cũ, cô chỉ vào Niên Trĩ đang chơi đùa với Quý Sơ ở góc sân mà nói, “Cậu thấy không, đó là con gái của mình, nó giống y đúc cậu khi đó.”
Hai người họ nhớ tới lời hẹn ước hồi đại học, cùng nhìn nhau cười hi hi ha ha.
Lúc đấy hai người bọn cô không ngờ rằng, đấy lại là lần cuối họ còn được cười nói vui vẻ cùng nhau.
Thẩm Mạn gặp lại Mục Tịnh lần nữa, là trong một nhiệm vụ bí mật. Lúc đó cô đang nghỉ phép ở nhà, một người bạn cũ học chung trường trung học đến nhờ cô giúp đỡ, nói rằng có nhà máy ở vùng ngoại ô đang tiến hành hoạt động phi pháp buôn bán nội tạng. Khi đấy Thẩm Mẫn vẫn còn tràn trề khí phách tuổi trẻ, ỷ mình tài giỏi gan dạ, một mình đơn thân độc mã tiếp cận nhà máy dọ thám thông tin.
Kết quả cô không cẩn thận lỡ tay kích hoạt chuông báo động, bị đám người kia huy động toàn bộ lực lượng theo đuổi giết. Ngay lúc cô bị dồn đến một góc chết không còn đường lui trong nhà máy, Mục Tịnh lặng lẽ xuất hiện, khoá chặt cô ở phía sau cánh cửa, đứng ra đương đầu thay cô.
Mãi mãi Thẩm Mạn không bao giờ quên được câu nói cuối cùng của Mục Tịnh ngày đó, lúc đó hai tay Mục Tịnh bị xích khoá chặt, người bị ép chặt trước cửa, Mục Tịnh chỉ có thể quay đầu lại dùng khẩu hình miệng nói với cô, “Mạn Mạn, nếu có cơ hội, hãy chăm sóc con gái giúp mình.”
Lòng cô ấy biết rõ đó chính là con đường chết.
Sau đó, tin tức về cái chết của Mục Tịnh xuất hiện trong bản tin thời sự với cớ là tai nạn giao thông, thuận lẽ đó Niên Hoành trở thành người đàn ông goá vợ không truy cứu thêm về vấn đề bồi thường thiệt hại.
Lúc đó Thẩm Mạn đã phát hiện ra có gì đó không ổn. Tên chủ sở hữu của nhà máy ngoài ngoại ô chính là ông trưởng thôn trên hòn đảo năm đó; Mục Tịnh, đang có cuộc sống yên bình trong thị trấn nhỏ, bỗng chốc trở thành vợ của Niên Hoành; hơn nữa năm đó sau khi Niên Hoành rời đi không bao lâu, thì Mục Tịnh cũng thôi học.
Tất cả những manh mối có được lúc này rối ren như mớ bòng bong, nhưng tất cả đều cùng hướng đến một cái tên —— Niên Hoành.
Thẩm Mạn dùng toàn bộ thời gian hơn mười năm để điều tra mọi thứ liên quan đến Niên Hoành, mãi đến lúc quay lại hòn đảo nhỏ năm đó, mới biết được hết tất cả sự thật đằng sau.
Hoá ra năm đó, ngay từ đầu khi Niên Hoành tiếp cận hai người bọn cô, y đã có dã tâm sâu kín. Trước khi bữa ăn được dọn lên, y đã dặn dò bọn du côn ở vùng đó cho thuốc mê vào thức ăn trước, để ra tay với người có xuất thân từ một gia đình quân nhân danh giá là Thẩm Mạn. Ý đồ của y là thừa dịp cô mê man, tiêm ma tuý vào người cô, để biến cô trở thành con rối của y.
Điều y không bao giờ ngờ được chính là, thể chất của Mục Tịnh luôn tốt hơn so với Thẩm Mạn, lúc vừa được đưa vào nhà khách, cô ấy đã tỉnh, trùng hợp nghe được mấy tên côn đồ đang bàn bạc âm mưu phía trước cửa. Dưới tác dụng của thuốc mê, cô không thể đi đứng được như lúc thường, chứ đừng nói tới chuyện dẫn theo Thẩm Mạn chạy thoát khỏi nơi này.
Ngay lúc đấy, cô sinh viên Mục Tịnh chỉ nghĩ ra được một cách duy nhất, đó chính là tráo đổi quần áo với Thẩm Mạn, đổi người bị mang đi thành cô ấy.
Nếu thật sự để Thẩm Mạn rơi vào tầm khống chế của Niên Hoành, bất luận mục đích cuối cùng của y là gì đi chăng nữa, đều có khả năng đánh một đòn nặng nề vào nhà họ Thẩm, huỷ hoại hoàn toàn tương lai của Thẩm Mạn.
Nhưng Mục Tịnh cô thì khác, cô mồ côi, cô chẳng vướng bận chuyện gì, Niên Hoành không thể dùng bất kì ai để uy hiếp cô.
Số phận của hai người, từ đêm hôm đó, đã thay đổi hoàn hoàn triệt để.
Những chuyện sau đó, Niên Trĩ không dám nghe tiếp nữa, cô ôm lấy Thẩm Mạn, hai người cố dùng cái ôm an ủi tâm hồn đầy thương đau của nhau.
Niên Trĩ đã từng suy nghĩ vô số lần, có một người cha ruột như Niên Hoành, cô đúng thật là người bất hạnh nhất thế gian này; nhưng cô có một người mẹ dịu dàng mạnh mẽ như Mục Tịnh, thì cô lại là cô gái may mắn nhất thế gian.
Cuộc đời của mẹ cô tuy ngắn ngủi nhưng nhiệt thành, như vầng dương chói lọi hừng hực toả sáng, rọi sáng quá nhiều người, có bạn cùng lớp, những người bạn thân, và cả cô con gái Niên Trĩ.
Bà ấy như một ngọn đuốc, toả ra vô số ánh lửa lập loè sáng, sau cùng tụ lại thành một ngọn lửa lớn bùng cháy nơi thảo nguyên, thiêu đốt tên ma quỷ Niên Hoành với dòng máu thối rửa chảy trào trong huyết quản.
Ký ức và thực tại đan lẫn vào nhau, Niên Trĩ tìm kiếm trong lớp bụi mờ, cuối cùng tìm được món đồ cô muốn ở dưới gầm giường.
Đấy là một con búp bê vải rách nát, những đường may chằng chéo trên người nó, từng đường kim mũi chỉ đều do chính tay Mục Tịnh vá lại. Cô nhóc Niên Trĩ ngày đó thích con búp bê này nhất, mỗi khi nó bị hư hỏng gì, đều sẽ được bàn tay kì diệu của Mục Tịnh khâu lành lặn.
Nhưng sau này, khi tuổi dần dần lớn hơn, Niên Trĩ có rất nhiều món đồ chơi mới thú vị, con búp bê này bị cô ném vào một xó, dần trở nên cũ nát, phủ đầy bụi bặm.
Dường như cô nghe thấy tiếng của mẹ thì thào từ miền ký ức, mẹ nhặt con búp bê lên, giặt sạch, khâu lại từng bộ phận bị hư hỏng, trong giọng nói có đôi phần cô đơn không giải thích được, “Búp bê đáng yêu như thế này, sao bé Niên lại không thích nó nữa?”
Niên Trĩ ôm búp bê ngã khuỵu xuống sàn, cô gắng nén tiếng khóc nức nở vang lên trong căn gác nhỏ hẹp.
Như con thú nhỏ bị thương đang vội vã tìm kiếm mẹ mình để liếm láp cho vết thương chóng lành lại.
Cố gắng kìm nén nỗi đớn đau như cơn sóng dữ đang ập đến, cô từ từ xé bụng con búp bê ra, bên trong có một cái thẻ nhớ nhỏ. Đó là một loạt những bằng chứng mà Mục Tịnh đã thu thập được, trước khi dẫn theo Niên Trĩ chạy trốn khỏi nhà họ Niên.
Có lẽ chẳng bao giờ Niên Hoành ngờ được, tự ông luôn nghĩ rằng mình đã kiểm soát chặt chẽ hai mẹ con Mục Tịnh và Niên Trĩ trong lòng bàn tay. Nhưng mối thần giao cách cảm của hai mẹ con họ, đã dẫn đến một ngày của hơn hai mươi năm sau đó, không hẹn mà cùng tiếp sức để họ hoàn thành một mục tiêu.
Niên Hoành, ông đã sẵn sàng để chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật rồi chứ?
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nhân vật Mục Tịnh này thực ra chính là nhân vật đầu tiên mà tôi xây dựng khi bắt đầu viết ra câu chuyện này.
Cuộc đời cô ấy tuy rằng ngắn ngủi, nhưng từng giờ từng phút cô ấy đều rất cố gắng, để sống một cuộc đời thật trọn vẹn xứng đáng.
Cô dựa vào năng lực của chính bản thân mình, rời khỏi trại trẻ mồ côi, thi đậu vào trường đại học nổi tiếng. Với đầu óc thông minh nổi trội, cố rèn luyện thể lực từng ngày, dốc sức học tập, cô ấy như vì sao toả sáng được tất cả mọi người đặt vào đấy rất nhiều kì vọng. Dù vậy cô ấy chưa bao giờ kiêu căng, luôn cư xử rất dịu dàng và khiêm tốn với mọi người xung quanh.
Cô ấy dũng cảm và kiên cường hơn hầu hết các nhân vật nam trong câu chuyện này, để không gây nguy hại cho bất kì ai trong trường học, cô ấy đã cố chịu đựng nỗi đau đớn khi cuộc đời tươi đẹp bỗng chốc bị hủy hoại, tự chọn cách bỏ học. Và bởi vì cô ấy đã nhìn thấu được bản chất của Niên Hoành, nên cô ấy chọn cách ẩn náu bên cạnh hắn, chỉ để chờ đợi một ngày nào đó thật gần ánh sáng dẫu yếu ớt vẫn có thể soi rọi đến.
Kì thực trong truyện đã được kịch hoá rất nhiều, cho nên Niên Trĩ và Thẩm Mạn, mới biết được cái giá mà cô ấy đã đánh đổi. Nếu không thì, với tính cánh dịu dàng ân cần ấy của Mục Tịnh, cô ấy sẽ không bao giờ để bạn thân của mình biết được sự thật đằng sau, cô ấy sẽ đem theo hết tất cả những bí mật, mang theo khát vọng về ngày mai thắng lợi, chẳng hề sợ hãi chọn con đường hi sinh chính mình.
Cũng bởi vì có một người mẹ như thế, cho nên Niên Trĩ mới trưởng thành với lòng dũng cảm và tâm hồn trong sáng lương thiện như thế đấy.
Thật sự tôi rất yêu cô ấy, và hy vọng rằng mọi người cũng sẽ thích cô ấy.
Cô ấy tên Mục Tịnh, với ước mơ trở thành một nữ quân nhân mặc lên người bộ quân trang màu xanh ô-liu.