Chương 4 Không muốn nhìn thấy cô nữa!
“Tô Dao.” Abby cầm một cái ô màu đen đi đến trước mặt cô, nói với vẻ khó xử: “Chủ tịch Lục nói nếu cô muốn giải thích trực tiếp thì phải thể hiện thành ý.” Cô ấy nói xong, vẻ mặt lại có chút không đành lòng nên khuyên cô: “Hay là cô về trước đi, bây giờ anh ấy đang rất giận, chắc chắn sẽ không gặp cô đâu.”
Tô Dao bần thần, nước mưa lạnh đã thấm ướt quần áo, nhưng hơi lạnh khắp toàn thân lại không bằng sự lạnh giá trong lòng: Thành ý? Thể hiện như thế nào đây?
Tô Dao biết Lục Lệ Thành không muốn gặp cô, những điều này chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, nhưng mà cô không thể cứ đi như vậy được. Cô nhất định phải giải thích rõ ràng trước mặt anh ấy.
Nơi lông ngực truyên đến một cơn đau đớn, Tô Dao cắn chặt môi, nước mắt ướt nhòe nhìn Abby, cô nói với giọng điệu hơi chua chát: “Tôi không biết thế nào mới được coi là thành ý. Cô về nói với Lục Lệ Thành là tôi đồng ý quỳ ở đây cả tối đợi anh ấy, đợi đến khi nào anh ấy chịu gặp tôi mới thôi.”
Trên mặt Abby thoáng qua một chút ngạc nhiên, vậy mà cô ấy lại cũng chịu quỳ cả tối ư?
“Cô Tô, cô về đi. Mưa lớn như thế này, quỳ cả đêm thì cô sẽ bệnh mất. Cho dù chuyện này có phải cô làm hay không thì cũng sẽ có một ngày sự thật được phơi bày thôi.”
Tô Dao lắc đầu: “Tôi không đợi được đến ngày đó. Abby, nhất định là Lục Lệ Thành hận tôi chết mất… Anh ấy có thể không yêu tôi nhưng tuyệt đối không thể hận tôi được. Tôi chấp nhận quỳ ở đây đợi, hy vọng anh ấy giữ lời hứa”
Abby có lòng muốn khuyên Tô Dao mấy câu, sau khi nhìn thấy sự kiên định trong mắt cô thì lời nói đến cửa miệng lại nuốt vào trong.
Nếu chỉ mấy câu nói đã có thể thay đổi được tình cảm của Tô Dao thì cô ấy cũng sẽ không kiên trì thích Lục Lệ Thành suốt mười năm như vậy.
Đây là một cô gái cố chấp và ngang bướng.
Tô Dao quỳ sụp xuống trong màn mưa, đầu gối đập mạnh xuống nền đất, cô ngẩng đầu lên kiên định nhìn căn biệt thự trước mặt. Trên mặt cô đã không còn phân rõ là nước mưa hay nước mắt, thế nhưng nét cố chấp vẫn hiển hiện rõ ràng.
Cô đang dùng lòng tự tôn cuối cùng để đổi lấy một cơ hội được giải thích.
Lầu hai biệt thự.
Nhìn thấy Tô Dao quỳ xuống, Lục Lệ Thành không nói ra được trong lòng anh có cảm giác gì, lông ngực giống như chèn một cục bông ướt, ngột ngạt khiến người ta không thở được.
Vốn nên khoái chí nhưng lúc này anh lại không vui nổi.
Người phụ nữ anh yêu nhất đã rời xa thế gian, sao anh có thể vui được chứ?
“Chủ tịch Lục.” Abby xuất hiện ở cửa: “Cô Tô Dao nói cô ấy chấp nhận quỳ ở bên ngoài đợi anh, đợi cho đến khi nào anh đồng ý gặp cô ấy mới thôi, hy vọng anh có thể giữ lời hứa”
“Ha.” Khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy, Lục Lệ Thành nhìn người phụ đang quỳ trong cơn mưa lớn bằng ánh mắt u tối.
Loại phụ nữ không từ thủ đoạn nào, gài bẫy cả bạn trai của bạn thân như cô ta mà cũng xứng ra điều kiện với anh ư? Cũng xứng nói ra ba chữ “giữ lời hứa” ư2 Nước mưa lạnh từ trên đỉnh đầu xối xuống, Tô Dao quỳ trong cơn mưa lớn, không nhúc nhích.
Hơi lạnh từ bốn phương tám hướng ập đến, cô lạnh đến mức run cầm cập, hai chân đã sớm tê rần tựa như rót chì.
Cô không hề động đậy.
Tô Dao không có cách nào khác, chỉ có cách dùng sự kiên trì này để nói với Lục Lệ Thành rằng cô không làm chuyện đó.
Bảo cô quỳ cũng được, chửi cô không biết xấu hổ cũng được, cô đều có thể chấp nhận, nhưng chỉ duy nhất việc bị bôi nhọ này là cô không thể chấp nhận.
Chuyện cô không làm chính là không làm.
Cô tuyệt đối không thừa nhận.
Nước mưa rơi xuống người Tô Dao lách tách nhưng vẫn không xối đi được sự cố chấp trong lòng cô.
Tầm nhìn nhòe đi, đầu óc cũng hơi mê man, Tô Dao nghĩ thật ra đêm nay cô chết ở đây cũng được, như vậy thì cô có thể trực tiếp giải thích với Chu Đồng.
Có lẽ cô chết rồi thì Lục Lệ Thành sẽ thật sự tin rằng cô không làm chuyện đó.
Tô Dao cắn răng kiên trì với ý nghĩ hèn mọn này.
Một đêm trôi qua.
Cơn mưa lớn suốt cả đêm cuối cùng cũng tạnh bớt đi, mưa bụi lất phất bay trong gió.
Tô Dao đã quỳ cả đêm.
Abby cầm chiếc ô màu đen đi đến cổng, đồng cảm nhìn người phụ nữ vừa nhếch nhác vừa đáng thương trước mặt mình.
Nhìn thấy Abby, cặp mắt vô hồn không có một chút thần thái nào của Tô Dao lập tức tràn đầy hy vọng: “Có phải anh ấy chịu gặp tôi rồi không?”
Abby mấp máy môi, không đành lòng nói ra những lời sau đó, nhưng mà Chủ tịch đã căn dặn thì làm sao cô dám không nói?
“Tô Dao, Chủ tịch Lục nói không cần giữ lời hứa với loại người như cô, anh ấy sẽ không gặp cô, nếu cô thật lòng muốn giải thích thì đi chết đi.
Anh ấy bảo cô tự giải thích với Chu Đồng.”
Thật không ngờ anh ấy lại bảo cô… đi chết?
Tô Dao đã kiên trì cả đêm giờ mềm nhữn người, suýt chút nữa đã xui lơ dưới đất.
Tô Dao nhắm chặt đôi mắt khô ráo, nước mắt chảy suốt cả đêm sớm đã cạn rồi.
Cô cười thảm một tiếng. Tại sao cơ thể của cô lại khỏe như vậy, dầm mưa cả đêm mà cũng không chết?
Cô ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mỉm: “Abby, tôi quen biết anh ấy đã mười năm rồi, tôi biết tính tình của anh ấy, anh ấy sẽ không thất hứa đâu. Cô mở cửa ra để tôi vào gặp anh ấy, có được không?”
Thái độ khẩn cầu hèn mọn, dáng vẻ thê thảm của cô khiến Abby không nhìn được nữa.
“Tô Dao, cô đừng cố chấp như vậy nữa. Chu Đồng đã đi rồi, Chủ tịch Lục rất buồn, bây giờ chắc chắn anh ấy sẽ không gặp cô, cũng sẽ không nghe cô giải thích. Cô giải thích thêm nữa cũng không thể khiến Chu Đồng sống lại được. Trước hết cô hãy về đi, đợi một thời gian nữa Chủ tịch Lục bớt giận thì cũng sẽ có cơ hội giải thích thôi.”
“Cô không hiểu đâu Abby, bây giờ Lục Lệ Thành không chỉ đối phó với một mình tôi, là cả nhà họ Tô nữa đó, làm sao tôi có thể để tập đoàn Tô Thị bị hủy hoại trong tay tôi được? Tôi nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện này, cô mở cửa đi, tôi câu xin cô đó.”
Abby thoáng mềm lòng, nghĩ để Tô Dao vào trong nói rõ ràng cũng được.
Một giây sau Abby không khỏi rùng mình khi nghĩ đến khuôn mặt u ám ấy của Lục Lệ Thành.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!