Chương 14 Món nợ này, cả đời cô cũng không trả hết
“Không muốn vào trong thì thành thật một chút cho tôi, đừng có giở trò gì!” Lục Lệ Thành đứng thẳng lên, từ trên cao nhìn xuống cô: “Có phải cô nghĩ là ra tù rồi, lại có Diệp Tư Thần chống lưng cho cô là có thể thấy người sang bắt quàng làm họ, bắt đầu cuộc đời mới không?”
Cuộc đời mới?
Cô sớm đã chết trong cái nhà giam tối tăm ấy †ừ lâu rồi, đâu còn có cuộc đời mới nữa?
Cô đã hại chết con của mình, cả đời này cô đều phải sống trong tù ngụ!
c Tô Dao chậm rãi mở miệng, giọng khàn khàn nói: “Tôi đã nợ một mạng người, cả đời này cũng không trả hết được, không dám hy vọng xa vời có cuộc đời mới.”
Lục Lệ Thành hừ lạnh một tiếng: “Còn nhớ cô đã hại chết Chu Đồng ư? Tôi tưởng loại người vô lương tâm như cô đã quên từ lâu rồi chứ. Cô nói không sai, mạng người mà cô nợ, cả đời này cô cũng không thể trả hết được!”
Tô Dao cúi đầu xuống thấp, trên khuôn mặt thờ ơ xuất hiện một nụ cười chế giêu.
Cô nợ một mạng người, nhưng chẳng có bất cứ liên quan gì đến Chu Đồng cải!
Cô không quyến rũ anh ta! Cô không hại chết Chu Đồng!
Tất cả những chuyện này đều không liên quan đến cô.
Nếu như đổi lại là trước kia thì Tô Dao vẫn sẽ phản bác, sẽ nói thật lớn lên để biện giải cho mình, nhưng bây giờ thì không.
Bởi vì cô biết dù nói ra cũng chẳng có ai nghe, chăng có ai tin.
Muốn nói gì thì nói đi, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ như thế đi.
Chuyện nên thừa nhận, chuyện không nên thừa nhận, cô đều đã thừa nhận.
Chỉ cần không lấy mạng của cô, những thứ khác cô đều không quan tâm.
Nhìn thấy Tô Dao nghe lời một cách lạ thường, không có bất cứ lời phản bác nào, Lục Lệ Thành không những không hề hài lòng, ngược lại còn vô cùng chán ghét: “Tô Dao, trước đây cô đã khiến người ta ghê tởm rồi, không ngờ bây giờ càng khiến người ta ghê tởm hơn!”
Lục Lệ Thành quay người đi ra ngoài cửa, dường như nhìn thêm một cái nữa cũng buồn nôn vậy.
“Lục Lệ Thành, cậu quá đáng lắm rồi đói” Diệp Tư Thần quát mắng một tiếng, quay người đi đỡ Tô Dao: “Đứng lên, không cần quỳ trước loại người này!”
Lục Lệ Thành đi đến cửa đột nhiên dừng lại, ánh mắt nham hiểm nhìn vào bàn tay của Diệp Tư Thần đang nắm lấy cánh tay Tô Dao: “Diệp Tư Thần, cậu không muốn ký hợp đồng nữa?”
Diệp Tư Thần nói với vẻ không quan tâm: “Không ký nữa, dù sao thì tôi đã mời cậu ăn cơm nhiều lần như vậy rồi, cậu cũng chẳng hề có ý định muốn ký hợp đồng với tôi.”
“Xuống dưới lầu trong vòng một phút, lập tức ký hợp đồng với cậu. Đúng rồi, Tô Dao, tôi khuyên cô về rửa miệng cho sạch, mùi trên miệng cô khiến tôi buồn nôn.”
Lục Lệ Thành nói xong liền đi thẳng không quay đầu lại.
“Lục Lệ Thành, con người cậu sao lại ấu trĩ như vậy… Cậu đợi tôi đã!” Diệp Tư Thần khó xử liếc nhìn Tô Dao, trong lòng vẫn tiếc hợp đồng, nhấc chân lên đuổi theo.
Hôm nay họ uống rượu ở đây vốn dĩ chính là để bàn chuyện hợp đồng. Diệp Tư Thần khổ sở đeo bám hơn nửa tháng mà Lục Lệ Thành vẫn không đồng ý, bây giờ khó khăn lắm mới chịu ký, Diệp Tư Thần làm sao có thể không vội được?
Anh Vương cũng xoay cơ thể mập ú đuổi theo ra ngoài.
Cho đến khi tiếng bước chân mất hút, cơ thể Tô Dao vẫn còn đang khẽ run rẩy.
Lớp áo sau lưng đã thấm ướt mồ hôi lạnh từ lâu, cô muốn đứng dậy nhưng toàn thân không ngừng run rẩy khiến cô mềm nhữn như bùn, hoàn toàn không có sức lực để đứng lên.
Hai tay Tô Dao bám chặt vào tấm thảm, miễn cưỡng khống chế để cơ thể ngừng run.
Lục Lệ Thành, tên ma quỷ này!
Anh ta đã cướp đi nhiều thứ như vậy rồi, tại sao vẫn không chịu buông tha cho cô?
Tại sao từ đầu đến cuối cô đều không thoát khỏi bàn tay ma quỷ của anh †a?
Rốt cuộc phải cướp đi bao nhiêu thứ của cô, giày vò cô thành như thế nào thì anh ta mới thỏa mãn?
Viên Viên khoanh hai tay trước ngực, đi đến trước mặt Tô Dao, nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi: “Được đó Tô Dao, nhìn có vẻ thật thà chất phác, không ngờ lại quen biết nhiêu đại boss giàu có như vậy. Lại còn hôn người đàn ông đẹp trai như vậy nữa chứ. Tôi rất tò mò, rốt cuộc cô có thân phận gì?”
Viên Viên đi một vòng đánh giá cô, đột nhiên sáp lại gân trước mặt cô, hỏi với giọng điệu lạ thường: “Chắc cô sẽ không phải là đại tiểu thư của nhà nào đó chứ?”
Tô Dao thầm giật mình, lập tức phủ nhận theo bản năng: “Không phải đâu!”
Cô nói rồi cười khổ: “Tôi một là không có nhà, hai là không có người thân, chẳng qua là một phạm nhân mới ra tù, làm sao có thể là tiểu thư con nhà giàu được. Chẳng qua là tôi không cẩn thận đã đắc tội với quý nhân mà thôi. Lúc nấy cô cũng nhìn thấy người đó ghét tôi thế nào rồi, anh ta chỉ mong sao tôi chết đi thôi.”
“Nói cũng phải.” Viên Viên thở dài một tiếng: “Còn trông mong có thể bám theo cô, làm quen với một anh công tử giàu có nữa chứ, đúng là chẳng có chút tác dụng nào cải! Sau này tránh xa tôi một chút, đừng có truyền nhiễm xui xẻo cho tôi!”
Cô ta nói xong liền nhấc giày cao gót bỏ đi.
Nửa tiếng sau.
Tô Dao ôm chặt cái bọc nhỏ trong lòng, nhân lúc trời tối đen, cô lén mò ra khỏi ký túc xá.
Cô vốn định làm việc ở đây một thời gian, tích góp chút tiền rồi đi tìm người đàn ông đó, nhưng không ngờ đã đụng mặt Lục Lệ Thành nhanh như vậy.
Sống dưới mí mắt của anh ta, Tô Dao không thể yên ổn được một ngày.
Cô phải trốn, trốn đi thật xa.
Cả đời này cũng không muốn nhìn thấy anh ta nữa.
Giữ chặt số tiền một ngàn năm trăm được ứng trước trong lòng, còn có cái hộp sắt nho nhỏ đó, Tô Dao cẩn thận nhìn chung quanh, sau khi xác định không có người, cô cúi đầu đi như bay ra ngoài.
Vẫy đại một chiếc taxi, cô nhanh chóng chui Vào Xe.
“Bác tài, đến ga tàu cao tốc, làm phiên đi nhanh một chút.”
Cô đã nghĩ rồi, sau khi đi sẽ bắt chuyến tàu cao tốc sớm nhất rời khỏi đây, mặc kệ điểm đến là chỗ nào.
Đối với cô mà nói đi đâu cũng không quan trọng, chuyện quan trọng nhất là mau chóng rời khỏi nơi này.
Tài xế liếc nhìn một cái qua gương chiếu hậu, thấy cô đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, sắc mặt nặng nề, ôm chặt món đồ có hình dạng một cái hộp trong lòng, anh ta lập tức thâm hiểu ra.
Tài xế thầm nói xúi quẩy. Vốn dĩ chạy xe ban đêm đã kiêng ky những thứ này, đêm tối lại còn ôm theo hộp tro cốt nữa chứ.
Càng nghĩ càng tức, tài xế bỗng nhiên dừng xe lại ven đường, bực bội hỏi: “Thứ cô ôm trong lòng có phải là hộp tro cốt không?”
Nhiều năm sống trong tù khiến cô đã sớm quen với việc ngoan ngoãn trả lời bất cứ câu hỏi nào, cho dù câu hỏi đó có vẻ rất không thân thiện.
“Là của con trai tôi… Thằng bé đã qua đời rồi, đây là khăn hồi trước… Cô dè dặt trả lời.
“Có phải đầu óc cô có vấn đề không? Mang đồ của một người chết chạy loạn trên đường, muốn dọa chết ai hả? Xuống đi, tôi không chở nữa”
Tô Dao vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía tài xế. Sự tự ti và cẩn thận suốt nhiều năm khiến cô không dám đắc tội với bất cứ người nào, ngay cả một câu chất vấn cũng không dám nói.
Chỗ này vắng vẻ không nhà không người, trời tối đen như mực, cô mà xuống thì chắc chắn sẽ không dễ bắt được xe khác.
“Bác tài, chỗ này không dễ bắt xe… anh có thể nào đi lên phía trước một chút nữa… Tô Dao dè dặt nói, cô còn chưa nói hết câu đã bị tài xế thô lỗ cắt ngang.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!