Thấy Phong Lăng nói thẳng ra như vậy, Phong Minh Châu lập tức nhíu đôi lông mày thanh tú lại. Sau khi liếc nhìn Phong Lãng mấy lần, cô ta khẽ mỉm cười nhưng sự cao ngạo trong đáy mắt vẫn không giảm đi: “Tôi nhớ ra rồi, lần trước, ở phòng bệnh mà Thư Khả dẫn tôi vào… À, đúng rồi, cậu là người của căn cứ XI đúng không?”
Phong Lăng không trả lời, chỉ đảo mắt nhìn về phía cô nhân viên, trực tiếp đặt tấm thẻ ngân hàng ở một bên: “Đây là tiền của mười cân gia vị, nhanh lên, tôi đang bận.”
Cô nhân viên không biết có nên nhận hay không, liếc nhìn Phong Minh Châu: “Cô Phong, chuyện này…”
Phong Minh Châu vẫn mỉm cười: “Cậu bạn này, tối nay chúng tôi có một buổi tụ họp giữa các tiểu thư thượng lưu rất quan trọng. Tôi đã mời một vị đầu bếp đẳng cấp quốc tế đến nên rất cần loại gia vị này, vừa hay, tôi tình cờ đi qua đây nên tiện đường ghé vào mua một ít. Hay là thế này đi, tôi sẽ trả gấp đôi tiền, phần còn lại cậu hãy đợi đến sáng mai quay lại mua sau, cậu thấy sao? Coi như là tôi tặng cậu.”
Ánh mắt của Phong Lăng rất lãnh đạm: “Cảm ơn, nhưng tôi không cần. Tôi với cô Phong chẳng thân thiết gì, cũng chẳng cần cô phải tặng. Mặt khác, thứ nhất lý do tôi mua những thứ này không cần phải nói rõ ràng với cô; thứ hai, ai đến trước thì được trước mới là đúng quy tắc, tôi chỉ quan tâm đến quy tắc, không để ý đến thân phận hay giá cả.”
Phong Minh Châu bị nghẹn lời một lúc, tính kiêu ngạo từ nhỏ tới lớn đã khiến cô ta quen với việc bố thí cho người khác. Dẫu sao, trêи đời này, không có việc gì không thể giải quyết được bằng tiền. Cô ta đã rất khách sáo nhưng cậu thanh niên này vẫn cứng đầu cứng cổ, thậm chí còn không hề nể mặt cô ta.
Lúc trước, Phong Minh Châu từng nghe Thư Khả kể hình như em ấy rất thích cậu thanh niên này?
Tính cách tệ như vậy, hơn nữa, cả ngày chỉ mặc kiểu đồng phục chiến đấu màu đen nghèo kiết hủ lậu, rốt cuộc mắt nhìn người của Thư Khả ra sao vậy?
Nhưng bộ đồng phục chiến đấu trêи người của cậu ta…
Ánh mắt Phong Minh Châu hơi ngưng lại một chút, nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười tao nhã trêи môi: “Cậu có tiện sang bên này nói chuyện một lúc không?”
“Không tiện.”
Phong Lăng không muốn tranh luận nhiều.
Cô nhân viên đứng một bên lúng túng, cảm thấy tính cách của cậu thanh niên này không phải kiểu người dễ chọc. Dù nhìn cậu ta rất tuấn tú, nhưng chắc không phải kiểu người chịu để yên, còn cô Phong thì càng không dễ dây vào, vậy cứ để cho hai người họ tự bàn bạc giải quyết thôi. Vì vậy, cô nhân viên nhanh chóng quay người đi vào trong kho hàng, để không gian cho bọn họ có thể nói chuyện.
Thấy bên cạnh không còn ai khác, Phong Minh Châu cất chiếc kính râm vào trong túi xách, sau đó nhìn sang Phong Lăng, khẽ nói: “Cậu là cấp dưới của Nam Hành đúng không! Phải ra ngoài mua đồ thế này chắc là vì trong căn cứ XI cần dùng hả? Nhưng chuyện trong căn cứ không thể tùy ý nói ra ngoài đúng không?”
Phong Lăng không hề có ý định dây dưa hay nhiều lời với cô gái họ Phong này, nhưng hình như trong lời nói của cô ta có hàm ý gì đó.
Cô nhìn sang Phong Minh Châu: “Nếu cô Phong đã biết chuyện trong căn cứ, vậy tôi cũng không cần phải phí lời nữa.”
“Đương nhiên là tôi biết căn cứ XI.” Hình như trong mắt của Phong Minh Châu vừa có chút kiêu hãnh, vừa có chút phấn khích: “Chi bằng thế này đi, chúng ta đàm phán một điều kiện được không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!