Nam Hành đè nặng lên người cô, Phong Lăng cảm thấy hẳn là anh đã điên rồi. Thế mà anh vẫn không đứng dậy, thậm chí còn ôm lấy eo cô, kéo cơ thể đang giãy giụa của cô vào lòng, giữ chặt lấy dưới thân mình, hoàn toàn không để lại chút kẽ hở nào, cứ thế đè chặt cô xuống.
“Lão đại, anh làm gì…” Phong Lăng giãy giụa nhưng không sao giãy ra được. Rõ ràng cô vẫn cảm giác được giữa anh và cô chỉ cách nhau hai lớp quần áo, vậy thì anh không thể nào không cảm nhận được thứ trong quần áo của cô…
“Ngoan ngoãn một chút, đừng cử động.” Khi anh mở miệng, giọng điệu ngang ngược nghe rất ngứa đòn. Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt cô, tuy rằng không khó ngửi nhưng đối với Phong Lăng mà nói thì đó chính là một tín hiệu nguy hiểm.
Cô chợt dùng lực rút tay khỏi sự giam cầm của anh, rồi lại thừa dịp anh say nên chỉ có thể dùng sức lực chứ không sử dụng chiêu thức mà co chân lại, muốn đá văng anh ra. Nhưng người đàn ông đang đè trên người cô nhận ra động tác chân của cô nên co đùi lại, kẹp chặt rồi ép hai cái chân không ngoan ngoãn của cô xuống bắp đùi mình, đồng thời anh ôm lấy eo cô, cúi đầu dụi vào hõm cổ cô, hít vào mùi hương sữa tắm dễ chịu trên người cô, giọng nói gằn xuống, khàn khàn nói: “Phong Lăng, tôi cảnh cáo cậu một lần nữa, đừng có động đậy, hử? Để ông đây ôm một lúc! Nếu không bây giờ tôi sẽ “xử” cậu đấy!”
Ôm cái em gái anh ấy mà ôm!
Phong Lăng cuống quít, đưa tay lên muốn đánh anh, nhưng anh lại càng nhanh hơn, đưa tay ngăn cản rồi lại trở tay, ấn tay cô về phía đỉnh đầu. Khi Phong Lăng lại muốn phản kháng thì anh cúi đầu cắn mạnh lên cằm cô. Phong Lăng bị đau nhưng không hề nhíu mày, chỉ là ánh mắt của cô càng thêm lạnh lẽo. Cô nhấc chân lên một lần nữa nhưng lại bị Nam Hành giữ chặt.
Mỗi một nơi trên người đều bị người đàn ông cao lớn này khống chế, Phong Lăng chỉ có thể nằm im, không thể giãy giụa được. Cô trợn tròn mắt nhìn người đàn ông rõ ràng đang không đủ tỉnh táo này bằng ánh mắt không thể tin nổi, nhìn chằm chằm con ngươi thâm thúy, đen đến giống như có thể hút đi linh hồn của người ta kia mà giận dữ nói: “Lão đại, anh tỉnh táo lại đi! Chúng ta đều là đàn ông! Anh đừng có làm loạn!”
Khi nghe thấy cô luôn miệng nói bọn họ là đàn ông thì đôi mắt mông lung nặng nề của anh chợt nhìn tới khuôn ngực vì tức giận mà không ngừng phập phồng của cô.
Tuy quần áo trên người Phong Lăng là đồng phục chiến đấu rộng rãi, nhưng bị anh đè nghiến như vậy thì đã dán sát vào người, mơ hồ lộ ra đường nét ngực của cô.
Anh nheo mắt, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, còn cô thì cứng đờ mặt vì ánh mắt này của anh: “Đây là cái gì?”
Cô còn chưa kịp lên tiếng thì tay của anh đã không hề khách sáo, cứ thế bóp lấy. Người cô run lên, cách lớp quần áo mà cô vẫn có thể cảm nhận được sức nóng của lòng bàn tay anh dán ở nơi đó. Cô đờ mắt ra nhìn anh, rồi lại thấy anh từ từ nheo hai mắt lại, nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt thâm thúy, vô cùng nguy hiểm.
“Con gái?”
“Không phải…”
Cô còn chưa nói hết lời thì bàn tay của Nam Hành cứ thế xoa bóp cách lớp quần áo, giống như anh không tin tưởng cái cảm giác này cho lắm.
Thường ngày ngực Phong Lăng vẫn luôn bị quấn trong lớp băng vải, chưa từng bị ai động vào mà nay lại chịu kích thích lớn như vậy, cho nên dù cách cả lớp quần áo nhưng máu nóng vẫn như chảy ngược khắp người Phong Lăng.
Vào khoảnh khắc anh nghiêm túc định đưa tay kéo cổ áo của cô xuống thì tay Phong Lăng dồn sức, trong chớp mắt đột ngột bổ thật mạnh vào gáy anh, khiến anh thình lình ngã vật xuống, mắt nhắm nghiền. Cô lại dùng sức, đẩy người ra, lật người đi xuống giường, lùi ra cách hai mét, chỉnh lại cổ áo rồi đưa mắt nhìn anh ngã xuống giường không động đậy nữa. Sau khi nhìn mấy chục giây, cô mới thở phào.
Hai năm qua dù thể lực của cô được huấn luyện có tốt đến thế nào thì trước mặt Lệ Nam Hành vẫn như học trò gặp phải sư phụ. Vừa rồi, khi bị đè lên giường, trong nháy mắt cô đã có thể nhận ra sự chênh lệch rất lớn giữa hai người.
Nhưng tuy sức lực của cô không bằng anh thì ít ra cô vẫn nắm rất chắc những huyệt vị yếu ớt nhất trên cơ thể con người, có thể đánh ngất một người say đến mức không tỉnh táo.
Nếu không phải anh là lão đại của căn cứ XI, và cô muốn ở lại đây nên không thể làm anh bị thương thì vừa rồi trong khoảnh khắc đó, cô đã không dùng tay mà rút dao găm được giấu dưới nệm ra, trực tiếp “xử đẹp” anh luôn rồi.
Phong Lăng vốn định sửa sang lại quần áo xộc xệch trên người, nhưng vừa mới đưa tay lên đã khựng lại, sau đó cô gỡ ra hai nút cổ áo vừa mới bị cài vào, giữ nguyên hiện trạng lộ ra xương quai xanh nhưng không thể nhìn thấy vị trí mấu chốt. Tiếp đó cô cầm điện thoại di động lên, gọi điện cho A K.
Lúc A K nghe tin thì vội vàng chạy tới, đẩy cửa vào nhìn thấy Lệ lão đại nồng nặc mùi rượu đang nằm vật ra trên giường, còn Phong Lăng thì sắc mặt trắng bệch đứng cạnh giường, tóc tai và quần áo lộn xộn, cổ áo giống như đã bị xé ra. Vừa rồi trong điện thoại A K không nghe rõ ràng nhưng chỉ trong giây lát đã hiểu được phần nào.
Đậu xanh rau má!
Dù lão đại có thích Phong Lăng thật đi nữa thì cũng không thể cưỡng ép như vậy chứ!
Phong Lăng mới bao nhiêu tuổi, còn chưa tới mười bảy tuổi đâu!
Đây là say rượu định làm càn, định “thịt” luôn tên nhóc Phong Lăng này sao?
“Đây… Phong Lăng…” A K bứt rứt vì lão đại suýt chút nữa đã cưỡng ép Phong Lăng: “Lão đại anh ấy…”
Ánh mắt Phong Lăng có hơi bối rối và lo lắng nhìn anh ta: “A K, giúp tôi!”
Anh ta có thể giúp được cái gì trong tình huống này?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!