Mặc dù cô không nghĩ tới, nhưng người đến cũng không phải quá bất ngờ.
Mặc dù An Thư Ngôn chỉ là thư ký của Mặc Cảnh Thâm, nhưng đã thân thiết với mấy đời nhà họ Mặc. Hiện giờ cô ta đang ở trong nước, lại vừa đúng dịp đại thọ 80 tuổi của ông cụ, cô ta đến đây chúc thọ cũng là chuyện bình thường.
Quý Noãn vừa nhìn đã thấy hộp quà tinh xảo mà An Thư Ngôn đang cầm trong tay.
Dáng dấp của An Thư Ngôn rất đẹp, mặt mày hiền dịu, ngũ quan xinh đẹp, khí chất tao nhã. Hôm nay cô ta lại ăn mặc chăm chút, không còn mặc quần áo đi làm đơn giản như ở trong công ty, mà mặc một chiếc váy dài quyến rũ và độc đáo. Mỗi cái nhíu mày và nụ cười đều trông như tiểu thư khuê các mà các vị trưởng bối thường nói.
Ông cụ Mặc quay đầu lại: “Ôi, Thư Ngôn tới sớm vậy sao? Cháu vừa về nước không lâu, chắc là vẫn chưa quen với việc múi giờ chênh lệch nhỉ? Hiếm khi được nghỉ, phải nghỉ ngơi nhiều vào chứ, sao cháu lại dậy sớm vậy?”
An Thư Ngôn làm như không nhìn thấy Quý Noãn đang ngồi bên cạnh ông cụ Mặc, chỉ cười nói: “Không sao đâu ạ, bình thường Mặc tổng rất chiếu cố cháu, làm việc bên cạnh anh ấy cũng không mệt lắm ạ.”
Nói xong, cô ta còn làm như câu nói vừa rồi của mình chỉ là câu nói vô tình, liền mỉm cười rồi đưa hộp quà trong tay tới.
“Con bé này, có thể về nước gặp mặt một chút là quý lắm rồi, còn mang theo quà làm gì?” Ông cụ Mặc mỉm cười, đầy phấn khởi nhận lấy.
“Thư Ngôn đã lớn vậy rồi sao? Ôi, chúng ta quả là già rồi! Trước đó không phải con bé này phát triển ở Mỹ sao? Sao đột nhiên lại về nước rồi? Chẳng lẽ là đặc biệt đến chúc thọ ông cụ Mặc à? Đúng là có lòng mà.” Lúc vào nhà, mấy vị trưởng bối trực hệ của nhà họ Mặc vừa trông thấy An Thư Ngôn thì vui vẻ tiến đến gần.
Cùng lúc đó có tiếng người hùa theo: “Đúng vậy, lúc trước chúng ta đều tưởng Thư Ngôn sẽ trở thành cháu dâu của nhà họ Mặc, ai ngờ…”
Người kia vẫn chưa nói hết câu thì đã bị ông chồng bên cạnh đập vào tay một cái. Bà ta lập tức ngậm miệng, đồng thời lúng túng nhìn sang Quý Noãn.
Phút chốc, ánh mắt của mọi người ở đây gần như đều đổ dồn về phía Quý Noãn.
Nhưng Quý Noãn lại làm như không nghe thấy, nhận lấy hộp quà vẫn chưa được mở từ tay ông cụ, đặt lên chiếc kệ đã chất không ít quà bên cạnh, rồi ngoái lại nói: “Mọi người ngồi xuống trò chuyện đi, cháu đi cắt trái cây cho mọi người đây.”
Người xung quanh chờ xem kịch vui thoáng sửng sốt. Bọn họ không ngờ Quý Noãn lại bình tĩnh thể hiện phong thái của một nửa nữ chủ nhân nhà họ Mặc như thế.
Thậm chí cô còn không cho người khác có cơ hội châm chọc.
An Thư Ngôn thấy hộp quà của mình bị đặt dưới những hộp quà khác trên kệ trang trí thì vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lơ đãng nhìn về hướng Quý Noãn rời đi.
Quý Noãn này hình như hơi khác so với những gì cô ta nghe được trước khi về nước.
***
Quý Noãn bê trái cây vừa mới được cắt ra ngoài, hành động và lời nói đều rất thỏa đáng. Những vị trưởng bối chờ bắt lỗi cô cũng chỉ có thể lấm lét nhìn. Vì ngại ông cụ ở đây, đại đa số đều miễn cưỡng nể mặt vài phần, nhưng cũng có vài người lộ ra tia ghét bỏ rõ ràng trong ánh mắt.
“Cháu gái, ra ngoài xem thử xem Cảnh Thâm đã về chưa?” Ông cụ Mặc nhận thấy khách khứa đã sắp đến đông đủ thì nói với Quý Noãn.
“Vâng ạ.” Quý Noãn quay người ra ngoài.
Hiện tại không chỉ có Quý Noãn bị mọi người soi mói khắp nơi, mà ngay cả ông cụ cũng cố ý chứng minh thân phận của cô trước mặt mọi người. Bất cứ ánh nhìn nào không thân thiện, ông cụ đều nhìn thấy hết.
Quý Noãn đi ra con đường đá xanh trong sân nhà mà ông cụ Mặc và khách khứa tạm thời không nhìn thấy. Bất chợt cô thoáng thấy người cô Mặc Bội Lâm đang đứng phía trước vừa cười vừa tán gẫu với mấy người phụ nữ trung niên cùng trang lứa. Lúc này, bà ta cũng ngoảnh mặt lại, vừa trông thấy Quý Noãn thì lạnh lùng liếc cô một cái.
Quý Noãn xem như không nhìn thấy, đi ra ngoài.
Mặc Bội Lâm đi tới chặn đường cô: “Ơ, không phải cô mới tới sao? Định đi đâu vậy hả? Chẳng lẽ bị đuổi ra ngoài? Ha, nếu không có ông cụ che chở, e rằng cô đã bị mí mắt của đám người thân và bạn bè kẹp chết rồi. Nhà họ Mặc này đúng là vẫn không có nhiều người thích cô!”
Quý Noãn tỉnh bơ: “Nhìn thế này cháu mới thấy rõ là cô họ. Sao cô chưa vào trong ngồi mà lại đứng ngoài đây ăn hạt dưa vậy?”
Mặc Bội Lâm đơ mặt, vẫn chưa kịp lên tiếng thì lại nghe Quý Noãn cười nói rất chân thành: “Suýt nữa cháu quên mất, nhà họ Mặc có quy tắc, e rằng trong sảnh tiệc cũng không có chỗ ngồi cho cô. Tại vì bên trong toàn là những họ hàng thân thiết hoặc nhân vật quan trọng trong nhà họ Mặc, còn cô thì chỉ có thể cầm hạt dưa đứng ngoài cửa khoác lác thôi.”
Mặc Bội Lâm hung dữ lườm cô một cái: “Nếu không có Cảnh Thâm che chở cho cô, thì cô tưởng cô có thể vào trong đó ư?”
“Quý Noãn là cháu dâu được cưới hỏi đàng hoàng của nhà họ Mặc, người khác không vào được thì cô ấy cũng nhất định phải vào được.” Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm bỗng nhiên vọng đến từ sau lưng Mặc Bội Lâm.
Mặc Bội Lâm hơi khựng lại, chẳng mấy chốc đã chạm phải ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm.
Quý Noãn trông thấy anh đi ngang qua bà ta, tiến gần về phía mình.
Quả thực Mặc Cảnh Thâm sở hữu tất cả những khí chất đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.
Hôm nay không cần phải đến công ty nên anh ăn mặc bình thường. Áo len cổ lọ màu sáng, quần dài thẳng tắp, bên ngoài là áo khoác màu kem. Anh hiếm khi mặc quần áo màu nóng. Cách ăn mặc bình dân gần gũi hôm nay khiến anh chân thật hơn vài phần trước mặt Quý Noãn.
Quần áo hợp thời lại trầm ổn khiêm tốn càng làm tôn lên màu da hơi trắng của anh. Ánh mặt trời chói lọi trong sân trước của nhà tổ dường như lu mờ đi, chỉ còn lại đôi mắt đen sâu thẳm và đôi môi mỏng tươi sáng rạng rỡ khiến người ta không thể dời mắt.
Hôm nay Mặc Cảnh Thâm đã ra sân bay từ rất sớm. Anh tiếp đón khách khứa cho tới giờ nhưng vẫn không hề mệt mỏi. Lúc đi đến cạnh Quý Noãn, lông mày anh giãn ra, khóe môi nhếch lên, tay thì kéo lại cổ áo khoác cho cô: “Sao không ở trong nhà, ra đây làm gì?”