QUẢ NHIÊN LOẠI CHUYỆN NÀY CHỈ CẦN MẶC TỔNG NẮM Ở TRONG TAY…
Mặc Cảnh Thâm cầm điện thoại di động lên gọi cho một số máy, nói rất ngắn gọn: “Tìm người bên truyền thông đang đẩy đề tài của Quý Mộng Nhiên, không cần đè xuống, cứ cho cô ta lên thẳng đi.”
Sau đó, anh ngồi yên lặng tại bàn làm việc, nhìn bảng tin nóng từ từ biến hóa.
Hôm sau, Thẩm Mục gõ cửa đi vào: “Mặc tổng, đã tìm được bên truyền thông có quan hệ lén lút hợp tác với Quý Mộng Nhiên và cả tên thợ chụp ảnh. Đây là toàn bộ ảnh gốc trong máy bọn chúng.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn Thẩm Mục một cái, Thẩm Mục liền nhanh chóng đưa USB trên tay cho anh, đồng thời nói: “Ảnh gốc ở trong này, còn đám người kia đã bị cảnh sát điều tra. Tôi đã xem qua những tấm ảnh đó rồi, có khoảng hơn một trăm tấm, chụp đủ các góc độ, chưa xóa cũng chưa qua xử lý. Mười mấy tấm ảnh thoạt nhìn có sườn mặt và bóng lưng giống với cô Quý tung lên báo kia là ảnh được sàng lọc trong hơn một trăm tấm ảnh này, anh xem thử đi. Dữ liệu trong USB này rất đặc sắc, thậm chí còn có video. Ngoại trừ vài tấm ảnh chụp nhanh có độ phân giải cao để lộ khuôn mặt chính diện, hình ảnh trong các video đó đều có thể thấy được mặt của Quý Mộng Nhiên.”
Thẩm Mục biết nguyên nhân hai ngày nay Mặc Cảnh Thâm không hề ra mặt. Với tình huống hiện tại của Quý Noãn, việc bảo vệ cô sau lưng không có tác dụng, dù cho anh có làm vậy thì cũng không thể nào tẩy đi vết bẩn trên người cô.
Việc anh muốn làm, chính là muốn đường hoàng bảo vệ Quý Noãn. Anh vừa muốn giúp cô vừa muốn hắt ngược toàn bộ nước bẩn trên người cô trở lại.
Hơn nữa, hai ngày trước Mặc Cảnh Thâm không hề có chứng cứ, không phải thời cơ tốt để ra mặt.
Nhìn thấy Mặc tổng đang xem ảnh, Thẩm Mục im lặng, xoay người ra khỏi văn phòng. Thẩm Mục cầm điện thoại lên nhìn tin tức, phát hiện các tin tức tâng bốc Quý Mộng Nhiên đột nhiên vọt thẳng lên đầu bảng tin nóng.
Thẩm Mục nhìn một cái rồi cười. Quả nhiên loại chuyện này chỉ cần Mặc tổng nắm trong tay thì người muốn đạp Quý Noãn để bò lên khó sống rồi.
***
Buổi tối hôm nay Quý Noãn không xem tin tức, dù có xem thì đều là những chuyện đó thôi. Tin tức này đã giữ trên bảng tin hot liên tục suốt hai ngày, cô từ tức giận trở thành chết lặng.
Quý Noãn mang đĩa đồ ăn cuối cùng vừa xào xong ra, đặt lên bàn.
Hạ Điềm ngồi cạnh bàn không ngừng đảo mắt nhìn ba món mặn một món canh, nhịn không được nói: “Thời điểm này mà cậu còn có tâm trạng nấu cơm à. Mình bảo mình đến đây là để ở bên cạnh cậu, xem thử cậu thế nào, buổi tối mình không ăn cũng chẳng sao, nhưng cậu cứ phải xuống bếp, lại còn nấu một bữa thịnh soạn. Ai không biết còn tưởng rằng cậu có chuyện vui muốn ăn mừng đấy.”
Tuy rằng nói như thế, nhưng tay Hạ Điềm vẫn rất thành thật cầm đôi đũa lên gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi lại nhịn không được mà tấm tắc: “Từ sau khi cậu trở về nước thì mình vẫn luôn trong tình trạng mang thai rồi đến sinh con, không thể dành thời gian rảnh rỗi sang đây ngồi riêng với cậu, vì vậy mới không phát hiện tay nghề bếp núc hiện nay của cậu lại giỏi như thế.”
“Làm nhiều tự nhiên giỏi thôi.”
“Bây giờ cậu thường nấu cơm lắm sao? Công ty bận rộn như vậy, sao có thời gian nấu cơm cho bản thân được. Mấy năm trước, hầu như mình chỉ có thể mua cơm hộp ở công ty ăn thôi.”
“Lúc ở Anh, trong một năm khó khăn nhất đó, ngày nào mình cũng nấu.”
Trước đây Quý Noãn nấu cơm rất khá, nhưng mùi vị hiện giờ còn ngon hơn cả ba năm trước. Hạ Điềm ăn một miếng xong lại không nhịn được mà gắp tiếp những món khác, sau đó đứng dậy, chủ động chạy xuống bếp lấy bát, đi lên tự múc canh uống.
Cuối cùng dường như quá nửa đồ ăn trên bàn đều bị Hạ Điềm càn quét. Quý Noãn ăn không nhiều, những cũng xem như no bụng.
Hạ Điềm ăn căng bụng, không thể không đứng dậy đi dạo lòng vòng trong nhà, rồi lại đi đến ban công ngắm Nguyệt Hồ bên dưới, cảm thán: “May mà cậu đã dời nhà đến Nguyệt Hồ Loan từ lâu, hơn nữa số người biết chỗ cậu ở không nhiều, trị an nơi này cũng khá tốt, đám ký giả truyền thông không có cách nào lẻn vào được. Vốn mình còn đang lo lắng cho cậu, nhưng trạng thái hiện nay của cậu có vẻ cũng không tồi…”
Hạ Điềm nghe ra ý trong lời nói vừa rồi của Quý Noãn, hiện giờ chuyện xuống bếp nấu cơm là một phương thức giải tỏa tinh thần của cô.
Nhưng cứ bình tĩnh thế này lại khiến lòng người khó yên, dù sao bây giờ bên ngoài đang mắng Quý Noãn rất thậm tệ. Vốn dĩ Hạ Điềm còn muốn liên lạc với phía truyền thông giải thích cho Quý Noãn vài câu, nhưng sợ lỗ mãng lại gây thêm phiền phức cho cô, vì thế mới không thể làm gì khác hơn là chạy tới đây xem thử Quý Noãn một chút.
“Chứ không lẽ mình lại uất ức mà tự sát à?” Quý Noãn dọn xong bát đũa, bước từ phòng bếp ra, đáp một câu.