Nghe Mặc Cảnh Thâm nói đã kết hôn, mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt, nhất thời không thể phản ứng.
Mới vừa rồi nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, vẻ mặt cô gái trẻ ngồi bên cạnh hiệu trưởng rất ngạc nhiên.
Tuy lúc này cô ta đã bớt kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn đăm đăm, như muốn xác định rốt cuộc là anh thật sự kết hôn rồi, hay chỉ tìm một cô gái tới làm bình phong.
Lúc này Quý Noãn nghĩ, tối nay cô đến đây là lựa chọn đúng đắn.
Nếu chẳng may hiệu trưởng thật sự một lòng một dạ muốn giới thiệu con gái của mình cho anh, thì cuối cùng đôi bên đều sẽ rơi vào tình thể gượng gạo không tự nhiên.
Tất cả mọi người đã đến đông đủ và ngồi vào vị trí của mình.
Khả năng ứng biến của mấy lãnh đạo trường cũng không tệ, họ chỉ hơi tò mò về Quý Noãn một chút rồi nhanh chóng chuyển đề tài.
Toàn bộ người có mặt đều làm việc trong ngành Giáo dục, đa số đều là lãnh đạo cấp cao, nội dung cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh vấn đề trong ngành.
Chẳng hạn, một vị lãnh đạo rót rượu cho một vị lãnh đạo khác, nói như lấy lòng: “Chủ nhiệm Trần, lần này học sinh ưu tú khoa XX hơi ít so với năm ngoái, năm nay chúng ta đừng lấy điểm cao quá, phải quan tâm đến mấy khoa ít sinh viên của chúng tôi với chứ.” Nói chung, các cuộc đối thoại đều tương tự như vậy.
Trọng tâm câu chuyện đều xoay quanh trường Đại học T và ngành Giáo dục thành phố T.
Quý Noãn yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của những vị lãnh đạo hoạt động lâu năm trong ngành giáo dục với vẻ ngưỡng mộ.
Hai vị lãnh đạo tuổi ngoài ba mươi của Sở Giáo dục ngồi đối diện cô lại dùng đôi đũa mới gắp thức ăn vào bát của Quý Noãn.
Khi biết cô không uống rượu, họ lại ân cần gọi nhân viên phục vụ mang tới cho cô một ly nước dừa và một ly nước chanh.
Quý Noãn nhìn họ mỉm cười, luôn miệng cảm ơn, cho đến khi một bàn tay từ dưới gầm bàn thò ra nắm lấy ngón tay cô, véo mạnh một cái.
Quý Noãn hơi đau, rụt tay lại theo phản xạ nhưng không được.
Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Một tay Mặc Cảnh Thâm nắm lấy đầu ngón tay của cô, tay kia nhấc bình nước thủy tinh bên cạnh, rót cho cổ một ly nước nóng.
Khi cúi xuống gần cô, anh khẽ hỏi: “Nhìn người ta mà cười tươi như hoa như thế, em vui lắm hả?” Quý Noãn: “Chẳng phải anh bảo em tới sao? Em cũng không thể nhăn mặt chau mày nhìn người khác được.” Anh lập tức bóp nhẹ cổ tay cô: “Bảo em tới là để em ngoan ngoãn ngồi ăn, chứ không phải để em ngồi cười với người ta!” Dù sao hai lãnh đạo Sở Giáo dục đều còn trẻ, Quý Noãn nhìn họ cười một hồi khiến hai người như bị bắt mất hồn.
Nếu không phải vì biết cô là vợ của Tổng Giám đốc Mặc, thì không chừng vừa rồi họ còn ân cần chu đáo với cô hơn nữa.
“Nhưng em cũng không thể trưng bộ mặt lạnh như tiền ra khi nhìn người khác được.” Mặc Cảnh Thâm gắp một miếng thịt bò vào bát của cô: “Nhìn anh là được rồi!” “Anh không muốn em xuất hiện trước mặt người khác thì đừng dẫn em theo.
Dẫn em đi rồi lại không cho em nhìn người khác…”
“Anh bảo em tới, chứ anh bảo em cười với người khác bao giờ?”
Nếu không vì giữ thể diện cho anh thì cô cũng chẳng thèm mỉm cười với những người cô chưa từng gặp.
Nhưng bây giờ, với tư cách là bà Mặc, cô cũng không thể tỏ ra quá lạnh lùng xa cách được.
Nếu boss Mặc đã lên tiếng như vậy rồi thì cùng lắm cô không thường xuyên nhìn cũng không thường xuyên cười với người khác là được chứ gì? Thấy Quý Noãn cúi đầu ăn không đáp lại, Mặc Cảnh Thâm thò đũa gắp một hạt tiêu trong chén của cô ra.
Mọi người đều nhìn thấy động tác của hai người.
Tuy nhiên, ai nấy đều ngầm hiểu, vờ như không thấy, cũng không dám trêu đùa.
Chỉ là trong lòng mọi người đều đã có đáp án, cô Quý Noãn này quả nhiên là vợ của Mặc Cảnh Thâm.
Lời nói và thái độ của hai người khi ở bên nhau đã cho thấy điều đó.
Tuy là vậy, nhưng sau khi ngồi nhìn một lát, cô con gái của hiệu trưởng bỗng nhìn Quý Noãn mỉm cười, nói: “Xin hỏi năm nay bà Mặc bao nhiêu tuổi rồi? Lấy chồng xong còn có thể đi học quản lý kinh doanh, thật sự hiếm thấy.” Quý Noãn còn chưa kịp nuốt miếng thịt trong miệng, phải mất mấy giây để cố gắng nuốt nhanh xuống.
Mặc Cảnh Thâm cũng không để ý, lại gắp một miếng cá tuyết vào bát cô.
Vì câu nói của cô con gái hiệu trưởng mà bầu không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.
Tất cả những người có mặt ở đây đều hiểu, hiệu trưởng trường đại học T muốn giới thiệu con gái mình cho Tổng Giám đốc Mặc.
Nhưng ông ta còn chưa kịp thực hiện thì “nhân vật chính” đã muốn thể hiện bản thân rồi.
Bầu không khí chợt lắng xuống, hiệu trưởng đang định lên tiếng xoa dịu tình thế thì cô con gái của hiệu trưởng bỗng vừa mỉm cười vừa nói với Quý Noãn: “Chào bà Mặc, vừa rồi tôi quên tự giới thiệu, tôi là Linda.” “Chào cô.” Lúc này Quý Noãn mới nuốt xong miếng thịt xuống bụng.
Nhưng do nuốt quá nhanh, nên khi trả lời xong thì cô ho lên một tiếng vì hơi nghẹn.
Mặc Cảnh Thâm khẽ nhíu mày, đẩy ly nước vừa rồi anh mới rót tới trước mặt cô, tay còn lại vỗ lên lưng cô.
Quý Noãn cầm ly nước uống một ngụm, cảm thấy dễ thở hơn.
Trong giây lát, cô đưa mắt nhìn cô con gái của hiệu trưởng, mỉm cười nói: “Trước đây tôi có nghe nói con gái thầy hiệu trưởng tốt nghiệp một trường danh tiếng ở nước ngoài.
Cô Linda, tính ra thì tôi cũng đã nghe danh cô từ lâu rồi.” Song, dù Quý Noãn có nói năng lưu loát thế nào thì một loạt cử chỉ của cô và Mặc Cảnh Thâm đều vô cùng tự nhiên, khiến người khác không thể xen vào được.
Con gái hiệu trưởng cười nói: “Thật chứ? Nhưng hình như cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe nói Tổng Giám đốc Mặc đã kết hôn.
Có lẽ do thành phố T cách xa Hải Thành, ngay cả tin tức hôn lễ quan trọng như vậy mà chúng tôi cũng không biết.” Lúc tới đây, Quỷ Noãn đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nên khi tình huống này xảy ra, cô cũng không cảm thấy có gì bức xúc.
Hơn nữa, rõ ràng là cô con gái của hiệu trưởng này có phần kiêu ngạo.
Có lẽ do trong trường, cô ta là con gái của hiệu trưởng, trong khi những học sinh khác đều có xuất thân bình thường, nên từ nhỏ cô ta đã hình thành tính cách ngạo mạn.
Quý Noãn không đáp, chỉ mỉm cười, ngầm đồng ý.
Bên cạnh cô, Mặc Cảnh Thấm đưa mắt nhìn cô con gái thầy hiệu trưởng ngồi cách mình nửa cái bàn, lãnh đạm nói: “Chỉ nói cô ấy là bà Mặc thì đơn giản quá!” Mọi người đều sửng sốt.