Quý Noãn ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen thẫm của anh, lắp bắp: “Anh…
anh kiềm chế một chút…”
Những lời còn chưa nói hết, nhân lúc cô không phản ứng kịp, anh đã nắm mắt cá chân của cô giơ lên, áp sát tới, bất ngờ đẩy vào…
Tay Mạc Cảnh Thâm giữ chặt hàm dưới của cô hồn xuống.
Mái tóc Quý Noãn lộn xộn, mặt ngượng ngùng ửng lên, xinh đẹp mềm mại không gì sánh bằng.
Tiếng rên rỉ đứt quãng nhẹ nhàng trầm thấp trào ra khóe môi, tựa như sung sướng, lại tựa như chịu sự giày vò mà van xin.
Anh cúi người hôn lên gương mặt lấm tấm mồ hôi của cô, giọng căng thẳng trầm khàn, môi kề môi, mơ hồ chất vấn: “Nhớ anh không?” “Ừm…
ừm.” Thực tế bây giờ Quý Noãn đã không còn biết chữ “nhớ”* anh hỏi là có nghĩa gì.
(*) Chữ trung có nghĩa là “nhớ” và cũng có nghĩa là “muốn“.
Trong tình cảnh này thì chữ “muốn” sẽ đúng hơn, nhưng họ cả tháng không gặp thì “nhớ” cũng đúng.
“Sau này còn giận dỗi với anh nữa không? Hửm?” “Em chỉ có thể cam đoan là sẽ cố gắng ổn định cảm xúc, chứ chẳng lẽ không cho người ta cáu kỉnh…” “Cáu kỉnh thì được, nhưng giận dỗi thì không, đặc biệt là những hiểu lầm khiến em khó chịu.
Em có gì vướng mắc gì thì phải hỏi cho rõ ràng, không được nhốt mình trong phòng, cũng không được nghĩ ngợi lung tung.” Tại thời điểm này mà anh vẫn còn tỉnh táo kinh hồn.
Tuy giọng anh hơi khàn, nhưng động tác đâm vào lại càng mạnh hơn, khiến đầu óc Quý Noãn trống rỗng.
Cô hoàn toàn không có cách nào nghe rõ những gì anh nói.
Mạc Cảnh Thâm kiên nhẫn, khàn giọng hỏi lại lần nữa: “Em còn nhốt mình trong phòng nữa không?” Lúc này Quý Noãn đã nghe rõ câu hỏi.
Cô hé mắt, nhìn người đàn ông bên trên.
Đôi mắt anh như cơn sóng cả mãnh liệt của vùng biển bao la không bờ bến, sâu thẳm và lắng đọng lại trên người cô.
Quý Noãn nhìn sâu vào mắt anh, cảm giác mình như sắp chết đuối, trái tim đập loạn nhịp.
“Ừ, em xin lỗi…”Quý Noãn cảm thấy bản thân lúc đó không đủ bĩnh tĩnh, trước đây có bao nhiêu tự ái bướng bỉnh hậm hực, vậy mà bây giờ ngay cả một chút cáu kỉnh cũng biến mất.
Anh cúi đầu, in lên cánh môi cô một nụ hôn rất dịu dàng lại tỉ mỉ.
Cảm giác bên dưới càng ngày càng mãnh liệt, tựa như sắp nhấn chìm cơ thể cô.
Quý Noãn giơ cánh tay lên ôm lấy cổ Mạc Cảnh Thâm, áp khuôn mặt nóng bỏng lên cằm anh, giọng nói nũng nịu, mềm mại, lộ ra vài phần tự nhiên, yểu điệu, quyến rũ: “Em yêu anh.” Động tác của Mạc Cảnh Thâm vẫn không ngừng lại, thậm chí còn mạnh bạo, dữ dội hơn.
Khi nghe ba chữ này, màu đen trong đôi mắt nhìn cô càng thêm tối tăm, anh bỗng hôn cô, mạnh mẽ tựa như cướp đoạt từng hơi thở.
Mạc Cảnh Thâm nhịn đói lâu ngày, dĩ nhiên làm một lần chẳng đủ cho anh no bụng.
Quý Noãn không biết câu nào của cô đã kích thích anh.
Sau khi ba chữ cảm tính kia bất chợt thoát ra khỏi miệng, cô hầu như quên mất mình đã nói gì.
Nhưng một đêm này, cô bị anh giày vò khắp nơi, cả trong lẫn ngoài.
Cuối cùng, Quý Noãn bị kích thích đến kêu gào gần như mất tiếng thì anh chợt cắn lên môi cô, nuốt hết thanh âm khản đặc vào miệng, ẩn cả người cô vào lòng mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ sinh học của Mạc Cảnh Thâm sớm hơn và đúng giờ hơn Quý Noãn.
Tuy cô đang say giấc trong lòng anh, nhưng vẫn cảm giác được lúc anh đứng dậy.
Sự mệt mỏi kích động cả đêm khiến cô chẳng muốn mở mắt.
Anh nhẹ nhàng vén chăn lên, cố gắng ngồi dậy mà không đánh thức cô, rồi lại ngắm nhìn cô thật lâu.
Hai người đã ở chung với nhau một khoảng thời gian, dù Quý Noãn nhắm mắt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của anh đặt trên người cô, hơn nữa còn nhìn rất lâu, rất chăm chú, mãi mà không dời mắt.
Quý Noãn nửa tỉnh nửa mê, đúng lúc cô đang cân nhắc xem có nên ngồi dậy không thì anh bất chợt hôn lên mặt cô một cái rồi mới xuống giường.
Cảm giác chân thực này khiến tâm tư mệt mỏi biếng nhác của Quý Noãn lại trở về, cô ôm chặn xoay người ngủ tiếp.
Chờ đến khi anh tắm rửa thay đồ, vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô xong thì đã hơn tám giờ sáng.
Khi Mạc Cảnh Thâm trở về phòng ngủ lần nữa thì cô đã ngồi dậy, mái tóc rối bù xõa trên vai nhưng vẻ mặt vẫn còn ngáy ngủ.
Chiếc váy ngủ cô mặc trên người chính là chiếc anh đã thay cho Quý Noãn sau khi ôm cô tắm rửa tối qua.
Quả thật Quý Noãn vẫn ngủ chưa đủ.
Đêm qua, người đàn ông này thật quá tàn ác vô nhân đạo …
Nhưng bây giờ cô rất đói, ngửi được mùi thức ăn, còn là bữa sáng do Đại Boss Mặc nấu thì đã có thể kéo cô rời giường rồi.
Mạc Cảnh Thâm tiện tay cài nút tay áo sơ mi, bước chân đến bên giường: “Em tỉnh rồi? Đi tắm đi rồi ăn sáng.” Quý Noãn giường đôi mắt nhập nhèm: “Em có thể ăn sáng xong rồi lại ngủ tiếp không…” Lúc cô ngước mắt lên, thấy anh đã sớm rửa mặt xong, áo sơ mi đen khác hẳn chiếc áo màu trắng hôm qua, nhưng trông anh vẫn đẹp trai vô cùng.
Dáng vẻ áo mũ chỉnh tế của anh khiến người ta không thể nào liên tưởng đến cảm thú tràn trề sinh lực, không biết tiết chế trên giường đêm qua.
Thật sự là thanh cao thuần khiết từ trên xuống dưới, hoàn mỹ không chê vào đâu được.
“Em dậy ăn sáng trước đã, ăn xong thì đi lòng vòng trong phòng cho nhẹ bụng rồi ngủ tiếp, không được bỏ bữa.” Anh đoán đêm qua đã làm quá tay, cho nên cũng không bắt ép cô rời giường.
Mạc Cảnh Thâm trầm giọng nói: “Bữa sáng còn nóng, hay là em muốn đợi nguội hơn?” Bấy giờ Quý Noãn mới vội vã vén chặn đứng dậy.
Giữa hai chân cô đau nhức, lúc đứng lên cô phải đổi nhiều kiểu mới tìm được tư thể đi tương đối thoải mái.
“Hôm nay em nghỉ học thật sao?” Quý Noãn bước đến gần bàn ăn thì nhìn thấy bữa sáng tình yêu đã lâu không thấy của Mạc Cảnh Thâm.
Cô ngáp dài một cái, nhưng vẫn không quên rửa mặt trước, sau đó mới ngồi vào bàn.