“Dù gì tập đoàn Mặc thị cũng là công ty đã lên sàn, thường hợp tác với công ty nước ngoài. Thư ký tổng giám đốc mà ngay cả tài liệu đơn giản như vậy cũng không dịch được, lẽ nào chỉ cần ngồi uống trà trước máy tính là cô ta có thể làm thư ký được sao?” Quý Noãn điềm tĩnh hỏi ngược lại.
“Giai Tuyết chúng tôi không đảm đương nổi vị trí thư ký tổng giám đốc, lẽ nào một con nhóc hai mươi tuổi còn chưa mọc đủ lông như cô thì được à?” Mặc Bội Lâm tức giận nên nói năng lộn xộn: “Vậy chi bằng nói cô ỷ có Cảnh Thâm cưng chiều o bế cho rồi! Nếu không cô cũng không có tư cách để làm!”
“Lời cô họ nói quá phiến diện. Vừa rồi chẳng qua cháu chỉ lấy mình làm ví dụ đơn giản mà thôi. Cháu từng du học nước ngoài, nhưng ba cháu cho rằng năng lực cháu không đủ, cho nên sau này vẫn phải sắp xếp cho cháu học khóa bổ túc tài chính trong nước. Đến bây giờ cháu vẫn chậm chạp chưa học xong, chưa chính thức tốt nghiệp. Huống chi, quả thật cháu vẫn còn chưa đủ tuổi. Chắc chắn cháu sẽ không dựa vào thân phận bà Mặc để tiến vào công ty. Hơn nữa, Mặc thị cũng đâu phải là chỗ mà người không đàng hoàng nào cũng có thể vào được, cô nói có đúng không?”
Lúc Quý Noãn nói lời này thì bật cười khanh khách.
Mặc Bội Lâm tức giận đến mặt mũi trắng bệch!
Cô ta bảo ai là người không đàng hoàng? Lại còn dám bảo con gái cưng của bà ta là người không đàng hoàng cơ đấy!
“Cảnh Thâm! Cháu xem rốt cuộc cháu đã cưới thứ gì về nhà họ Mặc vậy! Cô ta dám dùng thái độ này để nói chuyện với người lớn kìa!” Mặc Bội Lâm tức giận không nhẹ.
Vành môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm khẽ nhếch lên, ánh mắt không gợn sóng, anh nói: “Lời cô ấy nói chính là lời cháu muốn nói, không có bất kỳ điều gì không đúng.”
“Cháu! Cháu…” Ánh mắt Mặc Bội Lâm giận dữ: “Cảnh Thâm! Lúc Giai Tuyết còn bé vẫn thường đến nhà họ Mặc, cháu vẫn luôn rất quan tâm nó! Thế sao gặp phải loại chuyện thế này thì hết lần này đến lần khác cháu cứ bênh vực người ngoài? Rốt cuộc Quý Noãn đã cho cháu uống thuốc lú gì rồi, nó…”
“Ở nhà họ Mặc, cháu là chủ, các người là khách. Thay vì nói quan tâm chăm sóc, chi bằng nói đó là đạo đãi khách cơ bản đi.” Anh lạnh nhạt nói.
Lời Mặc Cảnh Thâm nghe rất thản nhiên, nhưng trong chớp mắt đã xóa sạch mối quan hệ mật thiết giữa bọn họ và nhà họ Mặc không còn dấu vết.
Mở miệng ngậm miệng đều là nhà họ Mặc, nhưng ngoại trừ mang họ Mặc ra, bọn họ có chút xíu quan hệ thật sự nào với nhà họ Mặc ở Hải Thành không?
Đơn giản chẳng qua bọn họ muốn đứng vững gót chân tại Hải Thành, nên không thể không bám víu vào gốc rễ lớn mạnh của nhà họ Mặc.
“Mẹ, chúng ta nên đi thôi…” Từ chuyện tài liệu, Mặc Giai Tuyết đã nhận ra cô ta thật sự khó mà đảm nhận được vị trí thư ký tổng giám đốc. Lúc này vẻ mặt cô ta đã xấu hổ không chịu nổi, chỉ có thể nhỏ tiếng khuyên Mặc Bội Lâm.
Mặc Giai Tuyết vốn dĩ là sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, ra đời chưa bao lâu. Hơn nữa, cho dù Quý Noãn có bị châm chọc cỡ nào, tay cô vẫn được Mặc Cảnh Thâm nắm chặt, cô vừa an toàn vừa được tiếp thêm sức mạnh khi đứng bên cạnh anh. Trên mặt cô cũng chẳng biểu hiện chút gì khiến người ta cảm nhận được cô đang khó chịu.
Có lẽ từ nhỏ Quý Noãn đã được hưởng nền giáo dục tốt nhất, cho dù trong tình huống nào, biểu hiện của cô cũng ngập tràn sự tự tin và bình tĩnh. Khí chất của cô không phải là loại mà một cô gái bình thường có thể có được. Điểm này càng khiến Mặc Giai Tuyết thêm tự ti. Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tránh lại tự chuốc lấy nhục.
“Không đi! Tại sao chúng ta phải đi! Mẹ vẫn chưa nói hết!” Mặc Bội Lâm nổi giận, quát: “Quý Noãn không phải họ Mặc! Cô ta cho rằng mình là ai chứ? Bây giờ lập tức bảo người nhà họ Mặc đến đây phân xử công bằng!”
Vì mẹ mình bắt đầu giở dáng vẻ càn quấy nói bậy mà Mặc Giai Tuyết lúng túng không biết làm sao. Cô ta cố sức lôi bà ta đi, nhưng kéo không được. Cuối cùng cô ta đành đỏ mắt đứng đó, không nói lời nào.
“Bà chủ, tôi đưa cô trở về phòng nghỉ ngơi, chỗ này ồn ào quá.” Chị Trần nhận được ánh mắt ra hiệu của Mặc Cảnh Thâm, vội vàng bước tới bên cạnh, nói nhỏ với Quý Noãn.
Quý Noãn vẫn không nhúc nhích. Cô nhìn thẳng vào mắt Mặc Bội Lâm định lên tiếng, nhưng tay đã bị Mặc Cảnh Thâm lẳng lặng kiềm lại.
Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt thấp giọng nói: “Quý Noãn là vợ tôi, cô ấy không phải họ Mặc à? Kết luận của cô họ là từ đâu ra vậy?”
Mặc Bội Lâm nghẹn họng, đờ người một chút rồi bắt đầu già mồm át lẽ phải: “Dù sao sớm muộn gì cũng ly hôn thôi!”
Mặc Cảnh Thâm hơi nghiêng người tới, nắm lấy tay Quý Noãn, môi mỏng như phủ băng lạnh, giọng nói tựa như sương tuyết giá rét, nói với Mặc Bội Lâm: “Tôi kính trọng cô họ là trưởng bối nên giữ thể diện cho cô. Cô họ nên chú ý lời nói của mình, đừng có quá đáng, tránh cho sau này không thể gặp lại nhau.”
Bàn về dáng vóc, diện mạo, thân phận, địa vị hoặc khí chất ung dung lạnh nhạt này, Mặc Cảnh Thâm nhìn như bình tĩnh nhưng trước giờ lại luôn làm người khác cảm thấy áp lực, dần dần khiến họ hít thở không thông.
Giờ phút này Mặc Cảnh Thâm thật sự tức giận. Tuy rằng ngoài mặt không nhìn ra, nhưng nhiệt độ trong không khí lại bất giác lạnh băng, khiến sống lưng Mặc Bội Lâm lạnh toát…
Quý Noãn nhìn người đàn ông vẫn luôn bênh vực mình mà trái tim thoáng đập nhanh.
Thật ra cô không thèm chấp loại phụ nữ rảnh rỗi nói nhảm này, nhưng có Mặc Cảnh Thâm bảo vệ lại khiến cho cô cảm giác được anh đặt mình dưới đôi cánh, vừa ấm áp, vừa yên bình.
“Cháu đây trưởng thành rồi, học được cách ức hiếp cô nhi quả phụ chúng ta đúng không…” Bất chợt Mặc Bội Lâm tựa như uất ức, giọng nói cũng bắt đầu run run.
Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm vẫn lãnh đạm như cũ: “Mời không đi, vậy là các người muốn bị đuổi?”
“Mẹ, còn ở đây nói tiếp thì chúng ta sẽ không có lợi đâu.” Mặc Giai Tuyết lại kéo tay áo Mặc Bội Lâm: “Mẹ cũng đừng nói những lời như Quý Noãn và anh họ ly hôn hay không ly hôn nữa. Tình cảm của họ thoạt nhìn rất tốt, nói những lời này ở đây là chúng ta không đúng rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!