Bạch Vi lập tức mở miệng chế giễu, nhìn Lăng Phi Phi đang không xuống đài được: “Cô nhớ ăn cho sạch sẽ, thừa lại quá nhiều là không tốt đâu.”
Ai cũng nhìn ra cô ta cố ý làm khó Quý Noãn, rõ ràng ăn không hết mà còn tham gọi nhiều.
Cuối cùng, quả nhiên ăn không hết thật.
Đừng nói mấy món chọn thêm lúc sau, ngay cả mấy món trong suất tiệc hải sản cũng chỉ mới ăn được một nửa.
Từ đầu đến cuối, Bạch Vi đều nhìn Lăng Phi Phi với ánh mắt trào phúng.
Lăng Phi Phi ho khan, không lên tiếng.
“Mọi người no hết chưa?” Quý Noãn lạnh nhạt hỏi một câu.
Hôm nay, cô mời khách, nhưng ăn lại không nhiều, lúc sau chỉ uống một ngụm nước trái cây.
“Chị nó cũng luôn rồi, dư nhiều đồ ăn thế này thật lãng phí.” Bạch Vi lên tiếng nói.
“Không sao, dù gì hải sản cũng không gói mang về được, dư lại thì dư thôi, đành vậy.” Quý Noãn hờ hững đáp, đứng dậy đi thanh toán tiền.
Quả nhiên Lãng Phi Phi không có ý tốt, mấy món chọn lúc sau toàn là món đắt tiền.
Ai có thể tưởng tượng được bốn cô gái sức ăn như mèo mà lại tốn hơn hai mươi nghìn cho một bữa ăn ở nhà hàng hải sản? Người có địa vị xã hội cao như Mặc Cảnh Thâm còn chưa khoa trương đến mức này.
Trước giờ anh toàn chọn những món cô thích mà đưa cô đi ăn, không nhìn giá cả.
Mười mấy hoặc mấy trăm hoặc hơn cả nghìn nhân dân tệ đều có, chỉ cần ngon, sạch sẽ vệ sinh là được.
Hôm nay quả nhiên Quý Noãn được mở rộng tầm mắt.
Dù nhà hàng hải sản này có đắt thì cũng không thể nào đắt đến mức đó.
Cô không biết có phải do Lăng Phi Phi cố ý chọn loại đắt tiền nhất hay không mà tốn hơn hai mươi nghìn.
Quý Noãn vào nhà vệ sinh rửa tay trước.
Lúc ra ngoài, cổ chuẩn bị tính tiền, thì lại thấy Lăng Phi Phi đã đi ra tự lúc nào.
Thấy Quý Noãn không lập tức thanh toán hóa đơn, Lăng Phi Phi cười nhạo: “Hôm nay chúng ta ăn hơi nhiều, chắc tốn không ít nhỉ? Cô mang đủ tiền không? Số dư trong thẻ đủ trả chứ?” Quý Noãn liếc mắt nhìn cô ta: “Lúc cô chọn món ăn sao không nghĩ xem tôi có đủ tiền hay không.
Chẳng lẽ bây giờ cố định trả thay tôi à?” Lăng Phi Phi vênh mặt trào phúng: “Nói hay lắm, hôm nay người mời khách là cô.
Tôi cũng đã mời rồi, làm gì có lý nào lại trả tiền nữa? Nếu cô thật sự không đủ tiền, hay là thương lượng với ông chủ nhà hàng xem có ký sổ được không?” Dứt lời, Lăng Phi Phi cười một tiếng, cầm túi, xoay người bỏ ra ngoài chờ, hiển nhiên không định đứng chung chỗ với Quý Noãn, kẻo lúc cô ký sổ khiến cô ta mất mặt.
Bạch Vi ở phía sau nghe thấy lời này, bước lên hỏi: “Quý Noãn, em đủ tiền không?” Quý Noãn cười: “Chị yên tâm, mọi người ra ngoài chờ đi.”
Bạch Vi muốn bảo để cô trả giúp một phần, nhưng thấy vẻ mặt thản nhiên không giống như cần bọn họ trợ giúp của Quý Noãn, cô không nói gì thêm, chỉ ân cần nhìn Quý Noãn vài cái.
Nhân viên phục vụ trong quẩy nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, lập tức ném ánh mắt hoài nghi về phía Quý Noãn: “Cô à, chẳng lẽ cô định ký sổ thật à? Chỗ chúng tôi không cho ký sổ đâu.
Nếu cô không có tiền thì chi bằng bàn bạc lại với bạn cô…” Nhân viên còn chưa nói hết đã bị chiếc thẻ Quý Noãn đặt trên quầy chặn họng.
Thật ra hai mươi nghìn chẳng phải là con số lớn.
Nhưng vừa rồi Lăng Phi Phi chê cười Quý Noãn khiến nhân viên phục vụ tưởng thật, cho rằng Quý Noãn không có tiền.
Khi cô vừa rút chiếc thẻ vàng ra thì nhân viên này lập tức câm miệng, lưu loát quẹt thẻ tính tiền, bởi vì cô ta biết rõ, người có thể sở hữu tấm thẻ này sẽ không có dưới năm triệu trong tài khoản.
Ban đầu Quý Noãn dự định lấy chiếc thẻ đen của Mặc Cảnh Thâm đưa cho cô lúc trước.
Nếu là bình thường thì cô cũng hay dùng thẻ này.
Nhưng bây giờ, cô vẫn để yên chiếc thẻ đen trong ví, cầm thẻ vàng của mình ra.
Sau khi thanh toán xong, Phong Lăng bước đến gần cô: “Loại người như Lăng Phi Phi ấy, cô nên tìm cơ hội chụp một cái bao rách lên đầu cô ta, ném vào góc rồi đánh một trận.
Nếu không, vĩnh viễn cô ta sẽ chỉ là kẻ ngu xuẩn, không biết trời cao đất rộng.” Quý Noãn nhoẻn miệng cười: “Cô muốn đánh thì tôi không cản, nhưng tốt nhất hãy chờ chương trình học kết thúc đã.
Lúc trước Giáo sư Lâm đã nhắc tôi không nên so đo với đám con nhà giàu này.
Nếu không phải giáo sư đã dặn trước, chắc chắn ngay ngày đầu tiên đến đây, tôi đã khiển Lăng Phi Phi phải hối hận vì đã ở cùng phòng với tôi rồi.” Phong Lăng biết rõ Quý Noãn là người không cam chịu ấm ức, thủ đoạn của cô không hề đơn giản.
Thế mà gần đây Quý Noãn cứ luôn nhẫn nhịn khiến Phong Lăng hoài nghi, chẳng lẽ trục trặc trong quan hệ với Mặc Cảnh Thâm lại ảnh hưởng đến cảm xúc của Quý Noãn, cho nên Quý Noãn mới để mặc con rối như Lăng Phi Phi nhảy nhót trước mặt.
Ra khỏi nhà hàng, Lăng Phi Phi không hề ngạc nhiên khi thấy Quý Noãn có thể thanh toán hóa đơn.
Trong lòng cô ta nghĩ thế nào Bạch Vi và Phong Lăng cũng trả hộ cô không ít tiền.
Nghĩ vậy, Lăng Phi Phi đắc ý vênh váo đi phía trước, làm như ba người đi phía sau đều là kẻ hầu của cô ta vậy.
Trên đường trở về Đại học T bọn họ phải đi ngang qua một trung tâm thương mại.
Lẩu dưới trung tâm có một cửa hàng lễ phục may đo cao cấp.
Lăng Phi Phi đột nhiên nói: “Đúng rồi, trước khi chúng ta tốt nghiệp, hình như trường có tổ chức kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường Đại học T.
Mấy người có chuẩn bị váy dạ hội chưa?” Bạch Vi lãnh đạm nói: “Còn hai tháng nữa mới đến ngày thành lập trường, cô vội cái gì?” “Đúng lúc ở đây có cửa tiệm thời trang, chúng ta vào xem thử đi.” Lăng Phi Phi tự chủ trì.
Phong Lăng không có kiên nhẫn đối với vị thiên kim tiểu thư này.
Cô đứng ngoài cửa, nhíu chặt mày.
Nhưng dù sao cũng đã đến đây, nơi này còn cách Đại học T một đoạn, vì vậy mọi người đều đi vào.
Trời sinh phụ nữ không có sức chống cự đối với váy dạ hội.
Ban đầu Bạch Vi không định xem, nhưng khi bước vào, cô phát hiện váy ở đây không tệ.
Thế nên cô và Lăng Phi Phi cũng xem thử một chút.
Nhân viên tiếp khách đặt ly nước lên bàn trà, Phong Lăng ngồi im một chỗ, Bạch Vi và Lăng Phi Phi bước vào khu thời trang cao cấp đảo quanh.
Quý Noãn ngồi trên sofa ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy một chiếc Ghost màu đen chạy ngang qua, ánh mắt cô chợt ngưng đọng.
Những chiếc Ghost đó chẳng phải phiên bản giới hạn toàn cầu, biển số xe cũng không phải số mà cô quen thuộc, chỉ là cùng dòng xe mà thôi.
Ở thành phố này có rất nhiều chiếc như vậy, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng chiếc xe cô quen thuộc nhất.
Quý Noãn uống một ngụm nước rồi đặt ly xuống, đứng lên: “Tôi đi dạo một lát.” Phong Lăng nhìn cô, vô thức định đứng dậy đi theo, nhưng lại thấy Quý Noãn chỉ đạo lòng vòng trong cửa hàng, nên cô bỏ ý định, tiếp tục ngồi yên trên ghế.
Đây là cửa hàng flagship của thương hiệu váy dự tiệc đặt may cao cấp tại thành phố T.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!