Trong phòng ngủ chính.
“Rộp, rộp…”
Quý Noãn nghe thấy âm thanh gặm táo từ trong điện thoại truyền đến, vừa bực mình vừa buồn cười bất lực.
“Noãn Noãn, cậu nhắn tin mà vẫn còn nhớ dặn mình đừng liên lạc với người đàn ông đụng mình bị thương kia, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cậu quen anh ta à?” Hạ Điềm gặm táo nên giọng nói qua điện thoại không rõ ràng.
“Dù sao anh ta cũng không phải là người tốt, cậu cách xa anh ta một chút là được.” Quý Noãn rất kiên trì trong chuyện này.
“Ừ, nghe giọng điệu của cậu thì giống như anh ta là kẻ rất khốn kiếp vậy.”
“Là rất khốn kiếp! Vô cùng khốn kiếp! Có thể gọi là tên đàn ông cặn bã! Cho nên cậu đừng bao giờ đến gần anh ta!”
“Khụ khụ, cậu đừng kích động! Sau này nếu gặp lại anh ta mình sẽ đi đường vòng, được chưa?” Giọng điệu Hạ Điềm như dỗ dành cô: “Mình đảm bảo sẽ giữ khoảng cách với anh ta!”
Quý Noãn cong khóe môi, nhưng nụ cười không đọng lại nơi đáy mắt.
Tốt nhất kiếp này đừng để cô gặp cái tên khốn kiếp khiến Hạ Điềm chết không nhắm mắt kia.
Hạ Điềm gặm xong một quả táo, lau miệng, đảo mắt nhìn về phía tivi trong phòng bệnh: “Vừa rồi, tivi phát một tin tức rất thú vị. Cậu còn nhớ cái cô Chu Nghiên Nghiên cố ý đối phó cậu trong buổi tiệc cách đây không lâu không, cái cô Chu mà đuôi sắp vểnh lên trời ấy?”
“Cậu nhắc tới cô ta làm gì?”
Tối hôm qua không hẹn mà gặp, Quý Noãn cũng không muốn nhắc đến loại người này. Thật không ngờ Hạ Điềm lại bất chợt nhắc đến cô ta.
“Cậu không xem tin tức à? Tối hôm qua, Chu Nghiên Nghiên mặc bikini, múa cột ba tiếng đồng hồ tại quảng trường Hải Thiên! Mình thấy cô ta giống như hút thuốc phiện quá liều rồi bị phấn khích ấy! Lúc sau, vì người vây xem đông quá nên cô ta bị cảnh sát đến dẫn đi ngay! Còn nữa, cô ta không lên tin tức giải trí linh tinh của giới nhà giàu, mà là loại tin tức xã hội liên quan đến pháp luật và trị an. Ha ha, mình chết cười mất thôi!”
“… Cô ta đi nhảy thật hả?”
“Dĩ nhiên! Vừa rồi trên TV còn cắt mấy góc camera từ xa! Mình liếc sơ qua đã nhận ra người đó là Chu Nghiên Nghiên rồi!”
“Ha, đúng là đáng đời.”
“Sao mình cảm giác như cậu biết chuyện này rồi vậy? Nhiều lần mình đã muốn tặng cái miệng thúi của Chu Nghiên Nghiên mấy tát rồi! Bây giờ thật đúng là báo ứng! Cô ta bị mất mặt là đáng đời! Nhưng mà không biết rốt cuộc tối hôm qua cô ta lên cơn điên gì. Ôi trời, ở trong bệnh viện chán quá, tin tức cũng hạn chế, chỉ có thể xem tivi thôi.”
Quý Noãn cười: “Trời cao có mắt, không nên làm chuyện xấu, mất mặt cũng do cô ta tự chuốc lấy.”
Dứt lời, Quý Noãn cầm hộp điều khiển tivi lên, nhìn về phía chiếc LCD trên tường ở phía bên kia phòng ngủ.
Cô điều chỉnh đến kênh tin tức truyền hình Hải Thành. Lúc này, tin tức về điệu múa cột gây rối trật tự trị an của Chu Nghiên Nghiên tối hôm qua đã qua. Truyền hình đang trực tiếp phát hình ảnh nhà họ Chu bị nhà báo bao vây.
Với tính khí của ba Chu Nghiên Nghiên, đoán chừng bây giờ ông ta đã bị chọc tức đến phát điên. Toàn bộ Hải Thành đều biết con gái mình bị mất mặt, thậm chí mấy từ như “Nghi vấn hút thuốc phiện”, “Ăn mặc hở hang”, “Múa cột” khiến bọn họ không ngóc đầu lên nổi.
Cho dù nhà họ Chu tranh đến bể đầu cũng không thể nào tự xưng là một trong tứ đại gia tộc ở Hải Thành, nhưng danh tiếng cũng không hề thấp. Vậy mà hiện tại lại trở nên thế này, e rằng cổ phiếu công ty của nhà họ Chu cũng xuống giá theo.
Có lẽ bản thân Chu Nghiên Nghiên cũng không ngờ tới hiệu ứng cánh bướm như vậy.
“Noãn Noãn, chuyện của cô ta không liên quan tới cậu chứ?” Đột nhiên Hạ Điềm hỏi.
“Sao cậu lại hỏi thế?”
“Mình nghe nói nhà họ Chu có người chống lưng, bọn chúng đều là xã hội đen. Cậu nhất định đừng dính líu đến chuyện này, nếu không lỡ như bọn họ giở trò sau lưng thì sẽ rắc rối.”
Quý Noãn nhớ đến biểu cảm không cam lòng trong mắt Chu Nghiên Nghiên ngày hôm qua rồi cười nhạt: “Không sao, chỉ cần nhà họ Quý còn ở đây một ngày, cho dù bọn họ là bạch hay hắc đạo, cũng không ai dám tự tiện đụng đến mình.”
“Đúng thật, ở Hải Thành này, nếu muốn động đến cậu, dù không nể mặt nhà họ Quý, thì cũng phải nghĩ xem nhà họ Mặc có dễ trêu chọc hay không.” Hạ Điềm vừa nói vừa chậc lưỡi: “Chậc chậc, Mặc Cảnh Thâm mới là chỗ dựa lớn nhất của cậu. Nếu lần này cậu không học được cách ôm chặt bắp đùi ông chồng mình, lỡ như anh ta ngây ngô bị người khác cướp mất, lúc đó cậu chỉ biết có khóc mà thôi!”
Quý Noãn cười: “Cậu yên tâm, trên đùi anh ấy chỉ có mình, một khe hở để người khác ôm cũng không có đâu”
Mặc Cảnh Thâm đứng ngoài cửa không vào, nghe thấy “trên đùi anh ấy chỉ có mình” thì đôi môi mỏng nhếch lên một đường cong. Anh cầm điện thoại, ngón tay dài ấn số gọi đi.
Mặc Cảnh Thâm đi tới đầu hành lang, đôi mắt tĩnh mịch sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Làm giúp tôi một chuyện.”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng đàn ông trầm thấp lạnh lùng, lộ ra vài phần biếng nhác gợi cảm: “Hử?”
“Giám sát nhất cử nhất động nhà họ Chu ở Hải Thành. Nếu họ có bất kỳ hành động nhỏ nào, hay lui tới với người nào không rõ lai lịch thì lập tức báo cho tôi biết. Quan sát kỹ lưỡng cả hai thế lực hắc bạch, đừng để bọn họ có cơ hội giở trò sau lưng.”
“Nhà họ Chu? Bọn họ chọc tới cậu à?”
Mặc Cảnh Thâm thản nhiên nói: “Cứ xem là vậy, canh chừng bọn họ.”
Đầu dây bên kia yên lặng chốc lát, rồi vang lên tiếng cười khẽ: “Được, tôi biết rồi.”
Mặc Cảnh Thâm để điện thoại xuống, quay đầu lại thì thấy Quý Noãn từ trong phòng ngủ bước ra.
“Lại đói à?” Anh bước thẳng tới.
Quý Noãn hơi xấu hổ sờ bụng mình: “Chắc do bị bệnh nên cơ thể tiêu hóa nhanh, rõ ràng khuya hôm qua em mới ăn rồi mà.”
“Em về phòng chờ đi, anh bảo chị Trần mang cơm lên.”
Thấy động tác chậm chạm đứng trước cửa không nhúc nhích của cô, Mặc Cảnh Thâm lại nhìn cô một cái: “Em còn muốn gì à?”
“Em muốn ăn bánh trôi bốn vị của Từ Ký ở gần công ty anh.”
Thấy ánh mắt tao nhã sâu xa của Mặc Cảnh Thâm khẽ lay động, cô vội nói: “Thật ra không ăn cũng không sao, chị Trần nấu món gì cũng ngon. Em chỉ cần ăn bữa sáng chị Trần nấu là đủ rồi…”
Thấy cô hiếm khi thèm ăn, lại thêm dáng vẻ biện bạch kia, Mặc Cảnh Thâm không nhịn được, bật cười. Anh nhấc tay lên vuốt tóc cô: “Anh đi mua.”
“Thật không?”
Mặc Cảnh Thâm khẽ nhếch khóe môi, ra hiệu cho cô về phòng đợi.
Lúc này Quý Noãn mới nghe lời quay người đi về phòng. Khi đóng cửa lại, cô còn len lén chừa một khe hở nhìn ra ngoài. Thấy Mặc Cảnh Thâm đã bước xuống lầu, cô cảm giác chắc hẳn bản thân mình đã bị cái người tham ăn như Hạ Điềm đồng hóa rồi. Một chén cháo trắng của chị Trần và một phần bánh trôi cũng đủ làm cô vui vẻ thật lâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!