Đôi mắt Mặc Cảnh Thâm sắc lạnh, nhìn cô Hàn vừa sợ hãi vừa không cam lòng, ôm Quý Noãn nãy giờ vẫn không nói câu nào vào lòng.
Quý Noãn chỉ yên lặng một lát rồi thản nhiên nói: “Cô Hàn, cô không cần phải nói mấy lời nhảm nhí nhằm khiêu khích tôi.
Dù là bạn gái cũ hay là vị hôn thê, khi đối mặt với luật hôn nhân của nước ta thì đều chẳng là gì cả.
Cô có biết cái gì gọi là hôn nhân hợp pháp không? Biết cái gì gọi là vợ không? Có cần tôi nói cho cô biết người đàn ông này là của ai không?” Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cô, nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên khi nói ra mấy câu này.
Ánh mắt anh xen lẫn chút ấm áp, thậm chí có người còn thấy được ý cười mờ nhạt trong đó.
Cô Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định, trừng mắt nhìn cô: “Đính hôn trước cũng có thể hủy hôn.
Cô kết hôn thì sao chứ, chẳng phải cũng có thể ly hôn ư!?” Sau khi sống lại, Quý Noãn cực kỳ bài xích và mẫn cảm với hai chữ “ly hôn” này.
Cô đảo mắt rồi nheo mắt lạnh lùng nói ra từng chữ: “Tôi đã thấy được thành ý quỳ xuống xin lỗi của cô rồi.
Cô muốn bảo vệ mình thì đừng nói nhảm nhiều thế.
Cô có nói nhiều hơn thì chẳng phải kết quả cũng thể ư? Từng cái quần cái áo nên cởi thì không được cải thiếu cái nào.” Vốn dĩ ban đầu Quý Noãn cũng không muốn cô ta cởi đồ.
Bây giờ nếu cô ta đã muốn làm rối chuyện, vậy quả đắng này là cô tự chuốc lấy.
Phong Lăng nhận được câu nhắc nhở này của Quý Noãn, liên tiến lên đạp cô Hàn đang định đứng dậy một cú.
Cô Hàn đau đến quỳ thụp xuống đất, vừa muốn nói gì đó nhưng lại bị giọng nói lạnh tanh của Mặc Cảnh Thâm cắt ngang.
Đôi mắt anh rất lạnh, hờ hững trầm giọng: “Tôi cho cô thêm một phút nữa.” Cô Hàn run rẩy cả người, nhìn ba mình bằng ánh mắt cầu cứu.
Ba cô ta định nói gì đó, nhưng lại bị ánh mắt của mấy vệ sĩ áo đen chặn lại, không thể nào tiến lên được.
Cô Hàn cứ thế sợ hãi lề mà lề mề hơn một chút cũng vẫn chỉ cởi được khóa kéo của lễ phục, hai cánh tay vẫn che kín lấy cơ thể.
Mặc Cảnh Thâm không có ý định tiếp tục ở đây lãng phí thời gian, hờ hững nhìn Phong Lăng.
Lúc này Phong Lăng ngầm hiểu, gật đầu.
“Roẹt!!!”, váy trên người cô Hàn trong nháy mắt đã bị xé toạc.
Kèm theo đó là tiếng hát của cô ta.
Quý Noãn nhíu mày không nói gì.
Mặc Cảnh Thâm đã đưa cô ra khỏi đám đông, không thèm nhìn về hướng kia lấy một cái.
Lúc được Mặc Cảnh Thâm đưa đi, tâm tư của Quý Noãn đã không còn đặt vào tiếng hét phía sau.
Mặc Cảnh Thâm dẫn cô rời đi, không nói thêm câu nào, nhưng tay của cô vẫn được anh nắm rất chặt.
Trước giờ anh chưa từng nắm chặt như vậy.
Hơi đau! Cô ngước mắt nhìn anh, khẽ gọi: “Cảnh Thâm…” Mặc Cảnh Thâm khựng lại, hơi thả lỏng tay, nhưng vẫn nắm lấy tay cô, nói: “Về nhà.” Quý Noãn gật đầu: “Ừm.” Cô muốn nhìn xem có phải cô Hàn bị cởi sạch hay không, nhưng còn chưa kịp quay lại thì đã bị đưa ra khỏi khách sạn.
Trong đám đông, Thịnh Dịch Hàn chăm chú dõi theo bóng lưng cô biến mất ở trước cửa.
Sắc mặt anh ta bình thản, nhưng khóe môi lại nở nụ cười lạnh lẽo.
***
Lúc bọn họ về tới Ngự Viên thì đã khuya lắm rồi, chị Trần đã đi ngủ.
Mặc Cảnh Thâm mở cửa sổ phòng ngủ ra, gió đêm thổi vào làm mái tóc đen ngắn của anh hơi rối nhưng vẫn không hề mất đi phong độ.
Quý Noãn tắm xong đi ra.
Mặc dù anh không quay lại nhìn, nhưng vẫn lập tức đóng cửa sổ phòng ngủ lại, để tránh cho cô bị cảm lạnh.
“Tối nay em vẫn chưa ăn gì, anh cũng chưa ăn phải không?” Quý Noãn hỏi.
Anh bình tĩnh nhìn có vài giây bằng ánh mắt ấm áp và sâu thẳm.
Ánh mắt đó như nhìn thấu cô, hồi lâu sau mới hờ hững thốt ra vài chữ dưới đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô: “Em không có gì muốn hỏi anh à?” Quý Noãn quả thật có chuyện muốn hỏi, nhưng lại lên đến miệng lại hơi do dự.
An Thư Ngôn đã từng nhắc đến thứ gọi là “đã từng” kia, có lẽ là liên quan tới chuyện đính hôn này của Mặc Cảnh Thâm.
Mặc dù cô không rõ quá khứ ở Mỹ của anh, nhưng cô chắc rằng đêm nay Mặc Cảnh Thâm không phủ nhận chuyện này.
Vậy rõ ràng đây là sự thật rồi.
Nếu anh đã cho cô cơ hội để hỏi, đương nhiên cô cũng không muốn trong lòng mình có vướng mắc.
Quý Noãn đi qua, đứng trước mặt anh, hỏi: “Trước khi sống với em, anh đã từng yêu cô gái khác sao?” Mặc Cảnh Thâm chống một tay lên lan can cửa sổ, đưa lưng về phía bể bơi lóng lánh ánh nước màu lam bên ngoài cửa sổ.
Anh nhìn cô, rồi giơ tay vuốt ve mái tóc vẫn còn ướt của cô.
“Không có.” Anh trả lời.
Quý Noãn không hỏi thêm một chữ dư thừa nào, mỉm cười: “Vậy em không còn gì để hỏi nữa.”
Thấy cô thế này, Mặc Cảnh Thâm cúi đầu cười, sau đó giơ tay nới lỏng ba cúc áo sơ mi: “Đói bụng rồi sao? Em muốn ăn gì nào?” “Anh đi tắm trước đi, chị Trần ngủ rồi, em đi nấu hai bát mì, dù không ngon bằng anh nấu nhưng ít nhất vẫn có thể ăn được.” Quý Noãn nói xong liền xoay người đi lấy quần áo cho anh, giục anh đi tắm.
Mặc Cảnh Thâm nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng vô tư của cô hồi lâu mới nhận lấy quần áo: “Được.”
***
Quý Noãn ở trong phòng bếp nhìn nồi nước sôi sùng sục, mãi đến khi nước sôi hồi lâu cô mới nhớ tới phải bỏ mì vào.
Chị Trần nghe thấy tiếng động thì rời giường khoác áo đi ra nấu giúp cô, nhưng bị Quý Noãn từ chối khéo, bảo chị cứ về phòng nghỉ ngơi tiếp.
Sau khi nấu mì xong, cô lấy cái khay đặt hai bát mì lên trên, rồi bưng ra.
Trở lại phòng, vừa đặt khay xuống bàn, cô quay lại thì thấy cửa phòng tắm bật mở.
Anh thoải mái quấn khăn tắm trắng ngang hông, nước da của anh khỏe khoắn, trắng hơn vài phần so với tiêu chuẩn đàn ông, nhưng lại không hề nữ tính chút nào.
Dáng người anh chuẩn đến nỗi có thể dùng từ “hoàn hảo” để hình dung.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!