“Vốn dĩ anh cũng có phải là người nhiệt tình gì lắm đâu.”
“Thế thì phải xem là với ai đã, đối với em hay đối với những người, những chuyện liên quan tới em, có lúc nào mà anh không nhiệt tình đâu?”
Phong Lăng không cãi lại được, nghĩ một lúc lâu, hình như đúng là khi ở trước mặt cô và khi ở trước mặt người khác, Lệ Nam Hành luôn là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Thấy cô không nói gì nữa, Lệ Nam Hành vừa lái xe vừa cười: “Tí lửa trêи người anh đều đốt hết trêи người em rồi.”
Phong Lăng lúng túng: “Anh tập trung lái xe đi, mắt thì vừa mới khỏi, cứ khoe khoang muốn lái xe. Giờ sự an toàn của em nằm trong tay anh đấy, vừa rồi không xảy ra chuyện gì trong tay hai kẻ bám theo kia, em chỉ sợ chết dưới tay lái của anh thôi, anh nhìn đường đi, đừng có nhìn em mãi thế.”
Dù có nghiêng đầu qua nhưng Lệ Nam Hành vẫn liếc mắt nhìn đường, anh cười, đỗ lại trước hiệu thuốc bên đường mấy phút rồi quay lại ném một hộp băng dán cá nhân cho cô.
Phong Lăng nhận lấy, nhìn một cái, bấy giờ mới chú ý cổ tay mình có một vết thương nhỏ. Chắc lúc chạy trong rừng bị cành cây quệt phải, không có gì nghiêm trọng. Vết thương nhỏ xíu thôi nhưng cô vẫn cầm lấy rồi dán lên.
Nhà họ Phong.
Bé Mạt Mạt hoàn toàn không biết mấy tiếng vừa rồi đã xảy ra chuyện kinh thiên động địa gì, sau khi về nhà cậu bé uống chút nước rồi được người giúp việc đưa đi rửa tay, sau đó được bế về phòng ngủ ngon lành.
Còn ông cụ Phong biết được chuyện thì cứ thấp thỏm mãi, sợ bé con sẽ xảy ra chuyện ở nhà họ Phong.
Cho đến khi Phong Lăng và Lệ Nam Hành trở về, thấy họ vào cửa, ông cụ vội nói: “Vẫn chưa liên lạc được với Văn Nhạc Tình à? Hiện tại, cái người được gọi là chú của nhà họ Văn cứ nhắm vào đứa nhỏ, chắc chắn là có mục đích gì đó không thể để người khác biết, chúng ta không biết rõ nguồn cơn câu chuyện, cứ để thằng bé ở đây thế này sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
“Cháu biết, nếu thật sự không thể thì cháu sẽ đưa thằng bé tới Los Angeles hoặc đến căn cứ XI cũng được. Dù sao thì trước kia Nhạc Văn Tình và Bác sĩ Văn cũng từng có qua lại với căn cứ XI, các anh em trong đó chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Mạt Mạt, không có nơi nào an toàn hơn ở đó đâu ạ.”
Ông cụ Phong vẫn không nói gì, bà cụ Phong ngồi bên cạnh mắt cứ đỏ hoe: “Nếu đưa đến đó thì đúng là rất an toàn, nhưng trong đó toàn là đàn ông con trai, chăm sóc trẻ con kiểu gì?”
Nghe bà cụ nói câu này là biết bà cụ không nỡ xa thằng bé, dù cho đó không phải cháu chắt ruột của bà, nhưng dù gì cũng được bà chăm sóc bao lâu nay.
“Con trai, từ nhỏ cho vào căn cứ lăn lộn đánh nhau thì có gì không tốt đâu ạ, cháu sẽ dặn A Phong nhẹ nhàng với Mạt Mạt, dù sao đúng là thằng bé còn nhỏ thật.” Lệ Nam Hành lên tiếng đúng lúc: “Chúng cháu đều ở Los Angeles, như thế cũng tiện phối hợp chăm sóc cho thằng bé hơn.”
Bà cụ Phong gật đầu, lại thở dài: “Vậy được, tuy không nỡ nhưng hôm nay bà cũng sợ chết khϊế͙p͙ rồi. Nếu không phải có hai đứa tới kịp, không biết rồi sẽ thế nào nữa, thằng bé còn nhỏ như vậy, lỡ như, haiz…”
“Quyết định vậy đi, đưa thằng bé tới căn cứ ở Los Angeles, khi nào liên lạc được với ba mẹ nó rồi tính tiếp, hoặc… chúng ta cũng về Los Angeles sống cho xong.” Ông cụ Phong bỗng đề nghị.
Phong Lăng còn chưa kịp bàn với ông bà chuyện này, không ngờ ông cụ Phong lại chủ động muốn về Los Angeles. Cô ngước mắt, quay qua nhìn Lệ Nam Hành, thấy trong mắt Lệ Nam Hành ngập ý cười, rõ ràng rất hài lòng với lời đề nghị của ông.
Nếu hai ông bà quyết định về Los Angeles với Phong Lăng, vậy sau này hai nhà Phong – Lệ có thể thường xuyên qua lại, mấy ông bà cũng có thể chơi với nhau. Chuyện này đúng là có tác dụng gấp bội cho cuộc sống tình cảm trong tương lai của hai người họ.
Dường như, bà cụ Phong không nghĩ tới chuyện này, mới đầu hơi sững ra, sau mới nói: “Nếu về Los Angeles thì Thư Khả ở đây…”
“Trụ sở chính của Phong thị ở New York, nếu Thư Khả đã tiếp nhận, con bé còn trẻ, cứ để nó ở lại New York phát triển đi. Sau này, khi nào Phong Lăng không bận thì thỉnh thoảng có thể về giúp đỡ con bé. Bên cạnh đó, ba mẹ, người thân của Thư Khả cũng đều ở Los Angeles, ngày lễ ngày tết con bé đều phải về, không có vấn đề gì cả.” Ông cụ Phong nói tới đây mới dời sự chú ý đến Lệ Nam Hành – người từ lúc vào cửa đến giờ vẫn luôn đứng cạnh Phong Lăng. Ông cụ quan sát kỹ anh một hồi, hỏi: “Dạo này sức khỏe thế nào? Mắt khỏi rồi hả?”
Lệ Nam Hành nở một nụ cười khách sáo với ông cụ: “Cháu khỏi rồi, cảm ơn ông đã quan tâm.”
Nhìn Lệ Nam Hành đang đứng cạnh Phong Lăng lúc này, ông cụ Phong lại nhớ lại hồi nhà họ Phong muốn gả Phong Minh Châu cho anh, khi ấy Lệ Nam Hành không hề dễ nói chuyện như bây giờ.
Đặc biệt là, Lệ Nam Hành chưa từng nể tình hay khách khí bất cứ chuyện gì liên quan tới Phong Minh Châu. Hồi đó, mỗi lần đến nhà họ Phong, anh đều tỏ ra có khoảng cách, chỉ một ánh mắt lạnh nhạt của anh cũng đủ khiến người ta không rét mà run.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!