Vì lúc này vẫn còn thuốc mê nên Lệ Nam Hành chưa tỉnh lại. Ban nãy Phong Lăng cũng đã hỏi Bác sĩ Yorkser, ông ấy nói ca phẫu thuật rất thành công, thêm nữa vì đã được điều trị mấy tháng, thật ra cục máu bầm đã tiêu đi rất nhiều, chỉ còn lại một phần nhỏ, cho nên lúc mổ cũng không phải mổ sọ, chỉ thực hiện một ca mổ đơn giản là được.
Lần này nếu nghỉ ngơi tại bệnh viện ổn thỏa, chắc không lâu sau là có thể nhìn lại được, nhưng mới đầu thị lực sẽ không thể rõ ràng được như trước kia mà mờ một thời gian, sau này thương xuyên luyện mắt, không đến mấy tháng là không còn vấn đề gì nữa.
Bác sĩ Yorkser không nói chuyện mập mờ mà rất chắc chắn rằng mắt Lệ Nam Hành sẽ khỏi và ca mổ rất thành công.
Điều nay khiến cho tâm trạng của Phong Lăng tốt lên rất nhiều, cô đứng trong hành lang bệnh viện, rảnh rỗi nghe A K cằn nhằn trong điện thoại.
Nghe điện thoại xong, Phong Lăng mới vào phòng bệnh.
Đây là căn phòng Bác sĩ Yorkser sắp xếp riêng cho Lệ Nam Hành, cũng có thể nói là Bác sĩ Tần và anh Mặc đã gọi điện xuyên biên giới để dặn dò. Hoàn cảnh xung quanh rất tốt, bên dưới đối diện ngay khu trung tâm thành phố phồn hoa New York, không khí bên ngoài cũng rất tốt. Nhưng vì Lệ Nam Hành mới mổ xong, không thể để bị gió, cho nên không mở cửa sổ.
Cô đi rót nước, tuy lại phải vào viện nhưng lần này chỉ cần nằm ba bốn ngày là có thể xuất viện về nhà, cô cũng không mang gì đến, định cứ ở đây mấy hôm như thế này cũng được.
Vừa ngồi xuống cạnh giường, đang định xem thuốc mê của anh hết hạn chưa, vừa ngồi xuống, tay còn chưa kịp nhấc lên, người đàn ông nãy giờ vẫn nằm yên trêи giường đã đặt tay lên tay cô, khẽ nắm.
“Anh tỉnh rồi à? Vết thương có đau không?” Phong Lăng nhìn tấm vải trắng quấn quanh mắt anh.
“Không phải mổ dao, Bác sĩ Yorkser dùng kỹ thuật phẫu thuật lỗ khóa, mổ kim nên sẽ không dể lại vết tích gì.” Vì mới tỉnh khỏi cơn mê nên giọng Lệ Nam Hành khàn khàn, anh nhếch miệng: “Sau ca mổ này chắc là anh có thể nhìn thấy rồi, em định dùng diện mạo nào để xuất hiện trước mặt anh? Dù sao cũng là cái nhìn đầu tiên sau khi anh nhìn thấy lại lần nữa mà nhỉ.”
Có vẻ như Phong Lăng thật sự nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này, cô nghiêm túc nói: “Em cắt tóc để chúc mừng nhé?”
Lệ Nam Hành suýt thì sặc nước bọt vì câu nói này của cô. Anh hắng giọng, dở khóc dở cười. Anh giơ tay lên, nhưng vì vừa hết tác dụng của thuốc mê, cơ thể vẫn chưa thể hành động tự chủ được hoàn toàn nên chỉ giơ lên được một chút rồi lại bỏ xuống.
Phong Lăng cúi đầu lại gần phía anh, Lệ Nam Hành tiện thể nắm lấy mái tóc xõa xuống của cô, ngón tay khẽ luồn vào trong tóc, thở dài: “Thế nào cũng được, dù em có cạo cua mà xuất hiện trước mặt anh thì em vẫn là vợ anh, không chạy đi đâu được.”
Phong Lăng cười: “Vừa mới phẫu thuật, vết mổ có nhỏ mấy cũng vẫn rất đau, anh đừng động đậy linh tinh. Em ở đây, không đi đâu hết, anh nghỉ ngơi đi. Chờ mắt bình phục là lại có thể nhìn thấy rồi.”
“Bác sĩ nói tỷ lệ nhìn thấy được sau vài ngày là bao nhiêu phần trăm?” Lệ Nam Hành hỏi.
Phong Lăng nhớ lại: “Nói là khả năng cao đấy, ông ấy chắc chắn lắm.”
“Mấy thứ như tỷ lệ, có ít mấy cũng sẽ có vài phần trăm thất bại.” Lệ Nam Hành vẫn khẽ nắm mái tóc dài của cô: “Nếu sau ca mổ này mà không thể hồi phục, anh sợ là sau này phải…”
Lệ Nam Hành còn chưa nói xong, Phong Lăng đã đưa cốc nước đến miệng anh, còn cho cả ống hút vào: “Bớt nói linh tinh đi, uống nước.”
Lệ Nam Hành im bặt, uống mấy ngụm nước xong nhìn sắc môi cũng đỡ hơn nhiều.
“Lệ Nam Hành, không có nhiều ‘nếu như’ thế đâu.” Lúc Phong Lăng bỏ cốc nước ra, vẻ mặt và giọng nói của cô rất bình tĩnh: “Giống như khi tất cả mọi người đều cho rằng anh và A K chết chắc, em vẫn tin là anh còn sống ấy. Mắt anh cũng sẽ hồi phục giống như thế, mà kể cả có mù cả đời thật, anh cứ thử dám đẩy em ra như lúc ở nông trường, không nhận em thử xem.”
Phong Lăng không phải là người lúc nào cũng tùy tiện nói những lời gay gắt, nhưng lúc này, Lệ Nam Hành lại lờ mờ nhận ra câu nói này của cô mang ý uy hϊế͙p͙, nếu anh dám đẩy cô ra thêm một lần nào nữa, có chết cô cũng sẽ không quay đầu lại nữa.
Lệ Nam Hành khẽ cười: “Được, không đẩy ra.”
Bấy giờ, Phong Lăng mới hài lòng kéo tay anh, khẽ xoa bóp chỗ cánh tay nãy anh bị tiêm thuốc mê mà giờ vẫn còn hơi tê, nghĩ rồi cô bảo: “Cuối tuần này em đi dự một buổi tiệc từ thiện thương nghiệp với Tần Thư Khả, chắc hai ngày cuối tuần không về được, anh nghỉ ngơi tốt ở bệnh
viện, thứ Hai em về nhé.”
“Từ chức rồi cơ mà, sao còn phải tham gia tiệc thương nghiệp nữa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!