“Hôm qua Quý Noãn còn gọi điện bảo muốn tới đây, em không muốn cô ấy dẫn theo con vất vả, đợt này cô ấy lại mang thai nên em không cho cô ấy đến. Hôm nay anh nói vậy… Nếu để cô ấy biết được, tưởng em không muốn tiếp đãi họ thì sao.” Phong Lăng đã uống hơn nửa cốc sữa, lại nhìn anh: “Em thấy có mà anh không muốn anh Mặc với cô Mặc đưa hai đứa nhỏ đến đây show ân ái trước mặt anh thì có.”
Lệ Nam Hành phì cười, nhưng cũng không giải thích mà ngồi bên cạnh hôn lên tai cô một cái. Phong Lăng bị hôn hơi nhột, tính tránh đi thì một cánh tay đã ôm lấy hông cô, ấn cô xuống sofa: “Thế em cũng mau sinh một hai đứa ra cho anh đi, nếu Mặc Cảnh Thâm dám dẫn vợ con đến trước mặt anh để diễu võ dương oai, anh sẽ ném ngay bỉm của con mình vào mặt cậu ta, xem cậu ta còn dám đắc ý nữa không.”
Phong Lăng: “…”
Cô tưởng tượng thử cảnh đó, rồi lại nghĩ đến cái bản vặt vô cảm của anh Mặc, thấy sống lưng rét buốt, vội đẩy Lệ Nam Hành ra: “Khó khăn lắm anh Mặc với cô Mặc mới có được cuộc sống hạnh phúc, bình yêu như bây giờ, anh có cần phải ghen ăn tức ở thế không? Hơn nữa Bác sĩ Tần vẫn chưa kết hôn sinh con, anh cũng có phải người cuối cùng đâu, vội cái gì?”
Lệ Nam Hành cười lạnh: “Thế thì em không biết hồi đó Thời Niệm Ca ngủ với cậu ta xong liền nhẫn tâm đá cậu ta, chạy sang Mỹ xa xôi, trong bụng đã có đứa con của nhà họ Tần rồi. Lúc cô ấy về Hải Thành đã là mẹ của một bé gái ba tuổi, em biết cô ấy giấu Tần Tư Đình bao năm không? Tên họ Tần kia mới là kẻ làm cha sớm nhất đấy!”
Phong Lăng không thể tin nổi: “Sao em chưa nghe ai nói bao giờ?”
“Với tính cách của Thời Niệm Ca, có đánh rơi răng cũng vẫn nuốt ngược máu mình lại, ngay đến cả Tần Tư Đình còn giấu lâu như thế, người khác làm sao mà biết được?”
“…”
“Văn Nhạc Tình còn sinh được một đứa con trai cho Văn Lận Hàn, em bảo anh có ghen ăn tức ở không?” Lệ Nam Hành vừa nói vừa nhéo vào hông cô, ấn cô vào lòng mình.
“Anh đã ba mươi rồi…”
“Là ba mốt.” Phong Lăng vẫn còn tâm trạng để mà chỉnh lại anh.
Mặt Lệ Nam Hành đen lại: “Ông đây giữ mình ở bên em bao nhiêu năm như vậy, từ lúc ngực em còn chưa phát triển hết đã khắc ghi em trong lòng, đối với em mười mấy năm như một, thế mà cuối cùng vẫn đội sổ trong việc sinh con.”
Chuyện này mà cũng xếp cả đội sổ hả?
“Từ nhỏ anh đã có một ước mơ, đó là tìm được một người con gái mình yêu thương, sinh con trai hoặc con gái quẳng cho bốn ông cụ, để các ông cảm nhận được tình thân cách hai thế hệ, xem họ còn dám lấy thắt lưng da quất chắt nội của mình nữa không.” Lệ Nam Hành che mắt, lắc đầu, nặng nề nói: “Không biết họ có thể sống được đến ngày đó không nữa.”
Phong Lăng: “…”
Nói rồi Lệ Nam Hành buông cô ra, đứng dậy đi về phía cửa sổ, trước cảnh mơ hồ tối tăm trước mắt, bóng lưng anh nhìn hơi bất lực, bao dung và nhẫn nhịn.
Đã thế anh còn lảo đảo một cái cho có, muốn thể hiện là mình rất đáng thương.
Phong Lăng đỡ trán, bị đánh bại: “Sinh, sinh, sinh, sinh. Tối qua chẳng phải là mình cũng không dùng biện pháp ngừa thai đấy sao? Anh bắn vào trong rồi, em cũng không định uống thuốc, tùy duyên đi, nếu dính thật thì em sinh!”
…
“Vậy là chị đồng ý rồi hả?” Tần Thư Khả nhìn cái người trông có vẻ lúc nào cũng tỉnh táo trong chuyện tình cảm là Phong Lăng bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cô không ngờ Phong Lăng lại đồng ý chuyện sinh con.
Phong Lăng và Lệ Nam Hành đã bay từ Los Angeles tới New York được hai ngày, Lệ Nam Hành thì ở chỗ Bác sĩ Yorkser chờ phẫu thuật, vị bác sĩ này đúng là rất đáng tin cậy. Hôm qua chỉ khám một buổi sáng đã nói chắc chắn có thể trị, nhưng cần phải làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, mổ xong khoảng ba bốn ngày là có thể xuất viện.
Tương đương với khoảng thời gian một tuần mà anh Mặc và Bác sĩ Tần mời ông ấy về là có thể hoàn thành được cuộc phẫu thuật mắt cho Lệ Nam Hành, còn có thể về Los Angeles ngay sau ca mổ.
Nhưng Lệ Nam Hành không cho cô trong viện, anh bảo cô về nhà họ Phong hoặc quay về chỗ Tần Thư Khả chờ tin của anh. Tần Thư Khả vừa biết tin Phong Lăng quay về New York một cái lập tức phi đến bệnh viện, đón cô về công ty luôn.
Lâu rồi không quay về công ty, hiện tại, nơi này không còn hoàn toàn thuộc sự quản lý của Phong Lăng nữa. Lúc cô đi vào còn đeo khẩu trang để tránh bị nhân viên nhận ra.
“Dù sao thì anh ấy cũng sắp mổ mắt rồi, thời gian phục hồi sau khi mổ cũng cần có tâm trạng tốt, hơn nữa chuyện này chị cũng để tùy duyên thôi. Lúc này rồi mà chị còn cố tình uống thuốc tránh thai, chị sợ là anh ấy sẽ nhảy từ bàn mổ xuống mà bóp chết chị mất.” Phong Lăng ngồi trêи sofa trong văn phòng, tiện tay lật xem các tài liệu dạo gần đây của công ty, xem một lúc mà thấy đau cả đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!