Phong Lăng nhìn chiếc nhẫn trêи tay mình, cảm thấy chiếc nhẫn này đã có từ nhiều năm trước, nhưng nếu đi nhờ thợ thủ công mài nhẵn lại bề mặt là nó sẽ lại như mới, vừa sạch vừa sáng, rất đẹp.
“Thế ra đây là bảo bối gia truyền của nhà họ Lệ các anh à?” Phong Lăng hỏi đùa.
“Không phải, nghe nói là nhẫn bà nội anh đeo lúc cưới, năm đó bà anh mất vì bệnh, không ai để ý ông đã tháo nhẫn khỏi tay bà lúc nào, còn giữ gìn bao năm qua.” Lệ Nam Hành nhàn nhạt nói: “Sau khi bà nội mất, chiếc nhẫn này như mạng sống của ông anh, giờ ông bảo anh giao nó cho em, chắc không phải có ý muốn trói chặt em với nhà họ Lệ đâu, ông chỉ muốn xin lỗi em, tiện thể thể hiện chút thành ý của nhà họ Lệ thôi.”
“Xin lỗi chuyện gì?” Nói rồi Phong Lăng mới nhớ ra chuyện cô bị đuổi khỏi căn cứ.
Cô ngập ngừng, nghĩ gì đó lại nói: “Em biết rồi.”
Nói xong cô sáp tới, cố nhịn cơn đau lúc đi lại, nhìn người đàn ông đang ngồi trêи tấm thảm cạnh cửa sổ, cô giơ hai ngón tay trước mặt anh: “Lệ Nam Hành, đây là mấy?”
Người đàn ông tìm về phía có tiếng nói của cô: “Gì cơ?”
“Em hỏi đây là mấy, tay em đang ở trước mặt anh đấy.” Phong Lăng lại đổi sang ba ngón.
Lệ Nam Hành: “…”
“Vẫn không thấy à?”
“Phí lời.”
“Thế sao anh có thể bế em đi tắm, gọi điện thoại cho khách sạn để đặt đồ ăn, còn đeo nhẫn lên tay em nữa?”
Bầu không khí tức thì rơi vào yên tĩnh, Phong Lăng nhìn anh: “Lệ Nam Hành, nếu mắt anh khỏi rồi mà anh dám lừa em, anh biết với tính em, em…”
“Chưa khỏi, thật mà.” Lệ Nam Hành ngửa mặt lên, vẻ mặt rất bình tĩnh, nghiêm túc.
Phong Lăng ngập ngừng, không tin, cô cứ nhìn anh như vậy một hồi, rồi lại cúi xuống trước mắt anh, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào cô, cô lại đưa tay muốn chạm thử vào mắt anh.
Kết quả người đàn ông liền kéo cô thẳng vào lòng, giây phút cô loạng choạng ngã vào lòng anh, cô khẽ quát: “Anh còn nói là mình không nhìn thấy?”
“Anh không thấy thật.” Sau khi ôm cô, Lệ Nam Hành không hề buông tay, anh ngồi trêи thảm, cúi đầu hôn lên má cô: “Chỉ là thỉnh thoảng nhờ có tia sáng có thể thấy được bóng lờ mờ thôi, mờ đến mức gần như không thấy rõ được, ví dụ như giờ ở đây có đủ ánh sáng, anh có thể thấy có một bóng người đang đứng trong tối, nhưng lúc em giơ tay lên thì anh không nhìn thấy rõ được.”
“Thế anh gọi đồ ăn ở khách sạn thế nào?”
“Số điện thoại gần nhất em gọi là A K, anh mò điện thoại, ấn bừa số gần nhất rồi bảo A K liên hệ với bên khách sạn.”
“… Ra là thế.”
Người đàn ông lại cúi xuống hôn dịu dàng lên trán cô: “Muốn mắt anh mau khỏi để lấy anh cho nhanh à? Sốt ruột muốn gả cho anh đến thế rồi sao?”
Phong Lăng không lên tiếng, chỉ là Lệ Nam Hành thật sự rất ít khi để người khác bị áp lực, anh có thể làm như mắt không làm sao, cho nên mấy tháng nay thỉnh thoảng cô cũng quên mất việc thật ra anh không thấy gì cả.
Mãi mới tóm được một chút dấu vết tưởng anh đã có thể nhìn thấy, kết quả lại không phải.
Cũng đúng thôi, mọi thứ trong nhà này anh đều lần mò mấy tháng nay rồi, bế cô vào nhà tắm cũng không phải chuyện gì khó. Hơn nữa anh cũng không đến nỗi không tìm được ngón tay vô danh của cô.
“Nếu có thể nhìn thấy bóng mờ mờ, chứng tỏ cũng có chuyển biến tốt rồi. Sắp tới xếp lịch đi khám đi, bác sĩ thỉnh thoảng tới đây khám cũng không thể mang máy móc theo, tới bệnh viện khám kỹ hơn đi.”
“Được.” Lệ Nam Hành nghe ra được giọng điệu hụt hẫng của Phong Lang liền xoa đầu cô.
Rõ ràng người nên được an ủi là anh, giờ lại thành anh an ủi cô.
Lúc này đùi của Phong Lăng vẫn đang đau mỏi, cho nên cô kệ, cứ dựa vào lòng anh, không dậy nữa. Ánh mặt trời lúc chạng vạng cũng rất ấm áp, cô nheo mắt, dựa vào lòng anh được một lúc lại lơ mơ buồn ngủ, kết quả là lại ngủ nữa thật.
Khi Phong Lăng tỉnh lại lần nữa thì đang ở trong phòng ngủ, cô nghe thấy tiếng của Lệ Nam Hành ngoài phòng khách, ra ngoài thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!