Mí mắt Phong Lăng giần giật, chỉ có thể giả bộ không quá để ý đến những chuyện trong quá khứ của Lệ Nam Hành. Cô đưa tay lên che một nửa bên mặt của mình, cố nhẫn nhịn cảm giác khóe mắt và chân mày giần giật.
Lệ Nam Hành vẫn đanh mặt, trầm ngâm lắng nghe mấy ông cụ hôm nay nói nhiều một cách khác thường. Anh quay lại nhìn Phong Lăng, ý bảo đừng coi những gì các ông nói là thật, sau đó anh đứng dậy, lần mò tìm điện thoại, bảo Phong Lăng gọi vào số ở siêu thị dưới nhà. Phong Lăng không hiểu gì, còn tưởng không đủ đồ ăn nên cũng gọi cho anh.
Kết quả điện thoại vừa kết nối, Lệ Nam Hành đã bảo người ở dưới siêu thị mang mấy chai rượu lên, đã thế còn dặn phải lấy rượu Lão Bắc Kinh Nhị Oa Đầu ở Trung Quốc bán khắp nơi chỉ có giá mấy tệ, nhưng ở Los Angeles thì lại vừa hiếm vừa đắt muốn chết.
Sau khi rượu được mang lên, mấy ông cụ vừa than vãn không có rượu uống lập tức hài lòng mở chai, vừa uống vừa trò chuyện.
Tới khi ngà ngà, bốn ông cụ giơ chai Lão Bắc Kinh Nhị Oa Đầu lên nói với Lệ Nam Hành: “Nếu đã xách định là đến với nhau rồi thì phải yêu thương nhau, sống thật tốt biết chưa.”
Lệ Nam Hành nâng ly, trịnh trọng đáp: “Cháu biết rồi.”
Bốn ông cụ nốc cạn ly rượu, Lệ Nam Hành muốn uống nhưng lại bị Phong Lăng ngăn lại, cô nói nhỏ: “Bác sĩ dặn anh không được uống rượu.”
Không biết có phải Phong Lăng bị ảo giác không mà cô có cảm giác lúc mình vừa nói xong câu này, rõ ràng ánh mắt của bốn ông cụ ánh lên vẻ an tâm, hiền hòa, như thể thằng cháu mà các ông vất vả nuôi lớn cuối cùng cũng tìm được một ngọn núi để dựa vào, quản lý thay cho các ông rồi.
“Phải đấy phải đấy, giờ xương cốt Nam Hành không tốt, đừng uống nữa. Để chúng ta uống, nào nào, uống rượu uống rượu.”
Mấy ông ngồi chúc rượu nhau.
Phong Lăng thấy có gì đó không đúng lắm, sao trông bốn ông có vẻ ăn ý với Lệ Nam Hành như vậy, đang mải nghĩ thì đã được Lệ Nam Hành gắp cho một miếng thịt bỏ vào bát.
Cô lập tức cúi đầu nhìn anh cầm đũa gắp chuẩn xác vào bát mình, rồi lại ngước mắt lên, thấy mắt người đàn ông vẫn không nhìn bát cô, chỉ là trực giác và độ chính xác của anh khá cao thôi.
Khả năng thích ứng của Lệ Nam Hành mạnh thật, trực giác và tốc độ làm quen của anh đều không hề bị ảnh hưởng bởi mắt. Sinh hoạt thường ngày đều rất bình thường, tự nhiên, cho nên nhiều khi cô cứ có cảm giác anh không hề bị mất thị lực, nhưng mỗi lần nhìn vào mắt anh lại không tìm được tiêu cự chuẩn xác, chứng tỏ anh không nhìn thấy thật.
Sau bữa cơm, bốn ông cụ đều đã uống ngà ngà say, Phong Lăng chủ động đưa các ông xuống lầu, may mà xe và tài xế nhà họ Lệ đều chờ ở ngoài, đưa các ông lên xe rồi, Phong Lăng đứng bên đường vẫy tay, bảo tài xế đưa họ an toàn trở về.
Cô tiện thể vào siêu thị mua ít đồ. Lúc mới xách đồ về đến nhà, vừa mở cửa bước vào đã thấy Lệ Nam Hành đang dọn dẹp bát đũa mà cô vẫn chưa kịp thu dọn.
Thấy anh đứng bên bàn cố gắng chia sẻ bớt việc nhà với cô. Phong Lăng vội buông túi đồ xuống đi vào: “Anh để đó đi, lát em bỏ vào máy rửa bát là được. Ngày mai em sẽ sắp xếp lại đồ của hai căn nhà, mang hết xuống nhà em để sau dùng cho tiện.”
Nói rồi cô đỡ anh vào nhà vệ sinh để rửa tay, vì anh không thấy gì nên lúc thu dọn bát đũa, ít nhiều gì ngón tay với lòng bàn tay cũng bị chạm vào dầu mỡ. Cô kéo tay anh ra chỗ vòi rồi lại thêm xà phòng vào tay, giúp anh cọ rửa, tạo ra những bọt xà phòng trắng xóa, thơm tho, sau đó mới rửa sạch, lau khô.
Xong xuôi, cô định mang đồ trêи bàn ăn bỏ vào máy rửa bát, Lệ Nam Hành lại kéo tay cô, vẻ mặt không thay đổi. Phong Lăng không kịp đề phòng, cả người bị đụng vào bức tường cạnh cửa phòng tắm. Hơi thở của người đàn ông phả xuống, anh ép cô vào tường, rồi lại ôm lấy hông cô.
Phong Lăng đứng không vững, vừa bước được một bước đã bị kéo trở lại, cô chỉ kịp hít một hơi đã bị Lệ Nam Hành hôn thắm thiết.
Phong Lăng: “Ưm… Em đã nói gì rồi? Anh cố chịu đi… giờ không thể linh tinh được…”
Lệ Nam Hành áp mặt lên mặt cô: “Lời của bác sĩ, em chỉ cần nghe qua thôi, không cần phải để trong lòng làm gì.”
Anh ngừng lại một lúc rồi lại nói: “Em cũng có nói là em sẽ lấy anh mà, sớm muộn gì cũng là vợ anh, đừng xấu hổ.”
“Ai thèm xấu hổ?” Phong Lăng đẩy anh một cái, rồi lại bị kéo mạnh, chớp mắt đã bị Lệ Nam Hành bế thốc lên, ném xuống sofa.