“Lộc tiên, thịt hươu, ngưu tiên, thịt rùa…”
Lệ Nam Hành: “…”
Phong Lăng mở hai cái hộp ra, nhìn một lượt xong thì vẻ mặt khó hiểu: “Mấy thứ này bổ gì nhỉ? Bổ khí huyết à? Mấy ngày trước đưa đến thịt gà, vịt, ngỗng, với mấy loại canh thuốc thì đã đành, còn mấy thứ này là sao? Trước đây em chưa từng thấy qua, luộc thế nào đây? Luộc nước trắng thôi sao?”
Lệ Nam Hành cạn lời bóp trán.
Mấy ông cụ nhà họ Lê kia tưởng anh bị thương ở đâu chứ?
Gửi nhiều thực phẩm tráng dương bổ thận đến là sợ anh bị bất lực à?
Thấy Lệ Nam Hành không nói gì, Phong Lăng ngước mắt lên nhìn anh: “Anh biết chế biến mấy thứ này không?”
Lệ Nam Hành dở khóc dở cười, xua tay: “Trước hết cứ để đó đã, anh không cần mấy thứ này đâu.”
“Đều là đồ bổ cả đấy, ăn vào chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt cho cơ thể, sao lại không cần được?” Phong Lăng cảm thấy kỳ quái.
Lệ Nam Hành thả tay đang bóp trán xuống, lại ngước mắt lên, dù không nhìn thấy gì nhưng lại chuẩn xác nhìn thẳng vào khuôn mặt Phong Lăng: “Em nhất định muốn anh ăn à?”
“Đây là của nhà họ Lệ bảo Tiểu Hứa đem đến, đồ tốt thì phải ăn rồi.” Phong Lăng đặt mấy món đồ này vào hộp lại, vừa đặt vào vừa đáp.
Lệ Nam Hành bật cười: “Được rồi, thế em chuẩn bị tâm lý cho tốt vào.”
“Chuẩn bị gì?”
Lệ Nam Hành không nhịn cười được nữa, anh ngả người dựa vào lưng ghế sofa ở phía sau: “Em cứ để đó trước đã, đầu anh đau, mát xa cho anh đi.”
Lúc này Phong Lăng mới dời sự chú ý khỏi những hộp đồ bổ này, sau khi đặt mọi thứ vào hộp xong mới đi đến ghế sofa bên cạnh, đưa tay lên xoa bóp cho anh: “Còn đau không?”
Lệ Nam Hành không đáp, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, như thể vừa rồi đã xảy ra chuyện gì buồn cười lắm vậy.
Phong Lăng cúi đầu nhìn anh một lát, nhưng không có hỏi gì nhiều, chỉ xoa bóp một lúc xong rồi lại đắp thuốc lên mắt cho anh, lúc đắp thuốc cô vẫn thấy khóe miệng anh mang theo ý cười, thấy vô cùng khó hiểu.
“Lệ Nam Hành, hôm nay tâm trạng anh tốt lắm à?”
“Tâm trạng anh luôn tốt mà, sao thế?”
Phong Lăng cất hộp quà đi, dù sao những thứ này vẫn có thể tạm giữ lại được, dễ bảo quản hơn nhiều so với mấy thứ thịt gà vịt ngỗng cần phải lập tức xử lý ngay mà lúc trước ngày nào Tiểu Hứa cũng đem đến kia, nên quả thật không cần gấp làm gì, cô nhẩm tính: “Nửa tháng trước anh nói muốn ăn cá, kết quả nửa tháng nay Tiểu Hứa đem đến nhiều đồ ăn quá, nên em không có cơ hội làm cá cho anh được, hôm nay còn muốn ăn không?”
“Muốn.”
“Vậy em lái xe đi siêu thị mua cá, anh ở nhà một mình đừng đi lung tung đấy nhé, hay là bây giờ anh về phòng ngủ nằm nghỉ ngơi một lát đi?”
“Em nghĩ anh là con nít à mà không yên tâm để anh ở nhà một mình?”
“Em sợ anh đi đến đi lui lại đụng đâu bị thương đó, em không ở nhà, không kịp về giúp anh thì sao.”
Lệ Nam Hành bật cười: “Bây giờ anh tốt hơn lúc mới về nhiều rồi, đi lại nửa tiếng cũng không sao cả, hay anh đi siêu thị với em?”
Phong Lăng nhìn anh, lại nhìn cách bài trí trong nhà.
Tuy cũng không có đồ vật nào vướng chân anh, nhưng có lẽ là do chăm sóc người đàn ông này lâu rồi, nên cảm giác không yên lòng luôn bám theo cô, luôn cảm thấy chỉ cần cô rời khỏi một bước là Lệ Nam Hành đang ở trong nhà vệ sinh cũng sẽ bị vấp té rồi ngã nhào vào bồn cầu.
…
Bãi đậu xe dưới khu nhà.
Lệ Nam Hành được Phong Lăng tự tay giúp thay quần áo đứng bên cạnh cửa xe, sau đó suôn sẻ ngồi vào hàng ghế sau.
“Sao không để anh ngồi ghế phó lái?” Lệ Nam Hành hỏi.
“Ngồi đằng sau an toàn hơn.” Phong Lăng giúp anh đóng cửa xe lại rồi vòng đến phía trước, ngồi vào ghế lái.
Lệ Nam Hành đang ngồi trong chiếc xe rộng rãi vốn thuộc quyền sở hữu của mình, anh cong môi lên: “Ngồi ở đây không phải đồng nghĩa với việc xem em thành tài xế sao?”
“Xem em là cái gì cũng được, an toàn là được.” Phong Lăng cũng không giải thích gì mà dứt khoát lái xe ra khỏi bãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!