Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đừng Sợ! Có Anh Đây Rồi? (Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình) - Quý Noãn (FULL)

Hơn nữa, nếu chỗ này đã có giường cô ngủ thì có lẽ cái giường bên ngoài là tạm thời đem vào. Lệ Nam Hành ở đây mấy ngày, hai người họ đều ngủ ở hai phòng, không ai làm phiền ai.

Phong Lăng cúi đầu, cởi dây nịt quần áo ra. Quần áo của phụ nữ ở đây rất rườm rà, trong mắt cô quần vải bông nhiều tầng nhiều lớp bao cả người lại như thế này quả thực là phiền phức, chẳng thà mặc áo thun luôn cho tiện, nhưng cô lại không mang bộ quần áo nào đến. May mà bộ đồ này quả thực rất vừa người.

Sau khi thay đồ xong, cô cầm khăn lông lau tóc, rồi tùy ý phủ lên đầu, dùng dây thun cột lại phía sau.

Khi đi ra ngoài, dường như mưa bên ngoài đã nhỏ hơn chút.

Bác sĩ Mona phủi cặn thuốc trêи tay, nói: “Calli, cháu cầm dù quay về với chú một chuyến lấy thuốc phụ trợ sang, trời vẫn còn mưa, mà thuốc không thể bị ướt được nên cháu phải giúp chú che dù.”

“Được ạ.” Calli đứng dậy đang chuẩn bị đi theo thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Phong Lăng mới đi từ phòng trong ra.

Mấy ngày trước, Phong Lăng mặc đều là quần áo cũ sạch sẽ bà Mạch tìm được, tuy đã rất đẹp rồi nhưng bộ quần áo màu vàng nhạt này lại rất có cảm giác thiếu nữ trong sáng, Phong Lăng mặc vào càng xinh đẹp hơn, khiến Calli phải ghen tị. Sao mình lại không mặc vừa chứ, nếu mình cao thêm mấy centimet nữa thì quần áo đẹp như thế mình mặc vào cũng rất xinh đẹp.

Calli có hơi tức giận, bản năng của phụ nữ khiến cô có hơi hối hận đã đưa bộ đồ đẹp như thế này cho cô mặc, nhưng hiện tại phải quay về lấy thuốc với bác sĩ Mona, thế là cô vẫn giữ vẻ mặt không vui nói với Phong Lăng: “Tôi và chú Mona đi lấy thuốc, anh ấy vẫn chưa tỉnh, cô ở đây trông chừng, đợi lát chúng tôi quay lại.”

“Được.”

Nơi này là nhà của Calli, thật ra cô không bằng lòng để một mình Phong Lăng ở lại đây trông coi cho lắm, nhưng bản thân chẳng khác gì thầy thuốc, hiện tại việc quan trọng hơn là đi lấy thuốc, nên đành phải không cam lòng quay người đi với bác sĩ.

Cửa mở rồi lại đóng, trong căn phòng nhỏ hoàn toàn yên tĩnh.

Phong Lăng nhìn về phía Lệ Nam Hành trêи giường, rồi đi tới đó. Bên giường có một cái ghế gỗ nhỏ, đoán chừng ban nãy bác sĩ Mona đã ngồi để tiện khám và chữa bệnh, cô ngồi xuống nhìn thẳng vào người đàn ông đang nhắm mắt bất động trêи giường.

Lệ Nam Hành vốn là một người đàn ông rất cao lớn, mặc dù không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn, nhưng cũng là một người đàn ông có đường nét cơ thể hoàn mỹ.

Nhưng Lệ Nam Hành của hiện tại đã gầy đi rất nhiều. Cô nhìn tay anh đặt bên chăn, yên lặng đến mức ngay cả ngón tay cũng không động đậy, nhẹ nhàng đưa tay qua khẽ chạm vào tay anh, cẩn thận như sợ ồn ào làm anh tỉnh rồi lại đuổi cô đi, lại như sợ làm anh đau vậy.

Sau đó, chậm rãi nắm lấy tay anh, năm ngón đan vào nhau.

 

Có lẽ là đã hai ngày nay không ngủ một giấc ngon lành, rồi cứ ngồi bên giường nắm tay và ngắm nhìn anh như thế, Phong Lăng kề trán sát tay anh rồi ngủ mất.

Có lẽ chỉ ngủ chưa tới mười phút, chân trời đột nhiên vang lên tiếng sấm khiến Phong Lăng đột ngột mở mắt, ngẩng đầu lên thấy Lệ Nam Hành vẫn đang ngủ, độ ấm trêи tay anh vẫn khá thấp, mạch đập không liên tục đang duy trì sinh mệnh vô cùng yếu ớt trước mắt.

Phong Lăng mở mắt nhìn anh, nắm chặt bàn tay đó rồi lại dời cái ghế nhỏ tới trước, càng dựa sát vào bên giường hơn, cứ như thế vừa nắm tay vừa nhìn gương mặt người đàn ông yếu ớt ngủ say.

Từ Washington đến New York, rồi đến Jerusalem, đến nông trường Gorjing, tìm anh nhiều ngày như thế, hiện tại người còn sống, mặc dù đang mê man vì bị thương nặng, nhưng chí ít vẫn khiến người khác yên tâm, đầu ngón tay có thể cảm nhận được độ ấm của anh, cô có thể nhìn thấy sự tồn tại của anh.

Không biết là nghĩ tới điều gì, Phong Lăng chậm rãi nâng tay anh lên, kề sát mặt vào lòng bàn tay vừa nóng vừa lạnh của anh, dùng bàn tay ấy vuốt ve một cách rất nhẹ rất khẽ, ánh mắt vẫn cứ nhìn anh.

Mãi cho đến lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã, Calli và bác sĩ gấp gáp cầm thuốc trở về. Sau khi đi vào, Calli đảo mắt nhìn thấy tư thế bên giường của Phong Lăng, lại nhìn cô đang nắm tay Lệ Nam Hành, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn không nói ra. Bác sĩ ra hiệu bằng ánh mắt cho cô ý là tiếp tục qua đây giúp đỡ, Calli đành phải đi theo.

Đến lúc tiếp tục điều chế thuốc, bác sĩ Mona dùng tiếng địa phương nói khẽ: “Cô Phong vì tìm cậu ấy, hình như còn từ một nơi rất xa đến tận đây.”

Calli cúi đầu làm thuốc, không đáp lời, nhưng sắc mặt rõ ràng có hơi không vui cho lắm.

“Cậu ấy không thuộc về cháu.” Bác sĩ Mona lại nói.

Calli mím môi, thật lâu sau mới nói: “Cháu biết.”

“Biết thì tốt. Đàn ông thích cháu trong trấn nhỏ của chúng ta không ít, cháu không cần phải để tâm quá nhiều đến một người ngoại lai không rõ thân phận, hơn nữa, họ rõ ràng là một đôi có tình cảm rất sâu đậm.”

Calli im lặng thật lâu mới đáp: “Chú Mona, trước kia cháu chưa từng cảm thấy đàn ông phương Đông sẽ đẹp như thế. Ngày hôm đó, lúc đưa anh ấy về từ bờ sông cũng chỉ muốn cứu người, nhưng sau khi lau sạch vết bẩn rồi mới nhận ra người đàn ông này thật sự đẹp trai…”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!