Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đừng Sợ! Có Anh Đây Rồi? (Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình) - Quý Noãn (FULL)

Lệ Nam Hành hít sâu một hơi, cảm xúc bị giày vò tích tụ suốt bao nhiêu năm qua đột nhiên trào lên, cô quá xấu xa, xấu xa hơn cả anh!

Vì thế…

Lòng bàn tay đột nhiên bị người đàn ông kia ɭϊếʍ một cái, hành động này khiến Phong Lăng run lên, cô nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác: “Anh làm gì thế?”

Người đàn ông kia nhướng mày, nếu bàn tay của cô không dời sang chỗ khác thì hành động của anh đã quá đáng hơn rồi.

Phong Lăng vội vàng rút hai tay về, gương mặt vốn đã ửng hồng vì hơi men lúc này lại càng đỏ hơn, cô đứng bật dậy, dáng vẻ trông như sắp chạy trốn.

Vậy nhưng cô chưa kịp đi bước nào, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa của Dư Tranh. Phong Lăng sửng sốt, sau đó quay ngoắt lại nhìn Lệ Nam Hành hỏi: “Ông Michael lại đến đây à?”

Lệ Nam Hành: “…”

Dư Tranh gõ cửa vào lúc này thì chắc hẳn là để thu dọn xe đồ ăn. Cô uống rượu vào khiến trí nhớ trở nên lộn xộn, và có lẽ cũng vì sự việc trốn tránh ông Michael ban nãy đã để lại ấn tượng quá sâu, nên bây giờ cô lại nhớ tới nó chăng?

Tiếp đó, Phong Lăng bỗng giơ tay kéo Lệ Nam Hành đang ngồi trêи sofa dậy, rồi vội vàng kéo anh đi về phía phòng ngủ, sau khi vào phòng, cô lại đẩy anh lên giường.

Lệ Nam Hành: “???”

“Anh trốn vào đi!” Cô vén chăn lên, giấu anh vào trong, sau đó quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ, tiếp đến Phong Lăng lại dè dặt chạy ra khóa trái cửa như cô đang trốn tránh kẻ địch vậy. Tới khi quay về bên cạnh giường, mắt nhìn người đàn ông nhô đầu ra khỏi chăn với gương mặt tươi cười, đang định nói gì đó, cô đột nhiên sững người: “Không đúng lắm, người phải trốn đáng ra là em chứ?”

Lệ Nam Hành nhướng mày nhìn cô gái đáng yêu trước mặt, giơ tay vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh vẻ mời mọc: “Đúng rồi đấy, em có muốn vào đây trốn một lúc không?”

“Được.” Phong Lăng trả lời rất dứt khoát, dù gì thì cánh tay anh bị thương chứ đâu phải cô bị. Phong Lăng nhanh nhẹn cởi giày, trèo tót lên giường rồi lật chăn lên, nằm xuống bên cạnh anh, sau đó cô nín thở, đề phòng như thể bản thân sẽ bị phát hiện ra bất cứ lúc nào.

Chiếc chăn khiến cả hai người như bị nhốt trong một không gian tối tăm, tịch mịch nhưng thiếu không khí và khoảng cách đôi bên quá gần. Trong không gian nhỏ như thế này, dường như ai cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh vì hành động trốn tránh của Phong Lăng.

Rất tĩnh lặng.

Cũng rất nóng.

Dường như cả thế giới đã bị ngăn cách bên ngoài tấm chăn nhưng trong một mét vuông thuộc về mình như vậy lại khiến người ta cảm giác yên tâm hơn rất nhiều.

Phong Lăng nín thở ở trong chăn được một lúc, hình như không nghe thấy âm thanh gì nữa. Cô ngẫm nghĩ, vội vàng muốn lật chăn ra để nghe ngóng thêm lần nữa, nào ngờ, khi vừa giơ tay, định giở chăn thì thân thể đã bị người đàn ông bên cạnh đột nhiên trở mình đè lên, hơi thở của anh đã trở nên nặng nề từ bao giờ. Chiếc chăn không được vén lên, không gian nhỏ hẹp, tối tăm vừa ngột ngạt vừa oi bức nhưng nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông kia vẫn ập tới, không chút chần chừ hay do dự.

Phong Lăng nằm yên không nhúc nhích, chỉ nằm trơ đó đón nhận nụ hôn của anh trong bóng tối. Lệ Nam Hành không lật chăn ra, anh hôn cô dưới lớp chăn nóng bức, khiêu khích đôi môi cô hết lần này đến lần khác. Lưỡi anh tiến sâu vào khoang miệng Phong Lăng, dây dưa quấn quýt khó lòng tách rời. Cho đến khi Phong Lăng vùng vẫy đòi lật chăn và đẩy anh ra vì cô thật sự không thở nổi, anh mới hé chăn cho cô chút không gian để hít thở, rồi tiếp tục khám phá môi lưỡi đối phương.

“Ưm…” Phong Lăng đã có thể hít thở bình thường, bàn tay cô đặt trước lồng ngực của người đàn ông kia nhưng ngón tay dần dần co lại, cô không đẩy anh ra.

Nụ hôn của người đàn ông kia dần dần rơi xuống cằm của cô, vừa dịu dàng lại vừa quyến luyến: “Ban nãy anh còn tưởng em muốn ngủ với anh luôn đấy.”

Phong Lăng khẽ chớp mắt trong bóng tối. Đèn trong phòng ngủ không bật, chỉ có ánh trăng từ bên ngoài rọi vào, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt và đường nét trêи gương mặt hai người.

Thấy cô không vùng vẫy nữa, người đàn ông đang đè lên người cô chống cánh tay không bị thương xuống giường để nhổm dậy nhìn cô, ánh mắt rất sâu: “Không phải anh lừa em lên giường đâu nhé, do tự em trèo lên đấy! Em nói xem, những lúc thế này mà anh còn thả em về được thì sao anh còn đáng mặt đàn ông đây?”

Phong Lăng nhìn anh rất lâu, đột nhiên cô giơ tay đẩy anh thật mạnh.

Trong khoảnh khắc, Lệ Nam Hành tưởng rằng cô muốn đẩy mình ra, Phong Lăng đột nhiên trở mình, dồn sức đẩy anh ngã xuống giường, sau đó cô lại đè lên người anh.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!