Phong Lăng rất muốn mắng bản thân là đồ không có tiền đồ. Bình thường cô luôn tự cho mình là giỏi, nhưng đến khi vướng vào miệng lưỡi của giới kinh doanh, cô bỗng nhận ra mình không thể nào ứng phó lại nổi.
Mười tháng trước, cô chỉ luôn phải đối đầu với người trong nội bộ công ty, còn chưa vươn ra đến bên ngoài.
Bây giờ ra ngoài rồi mới biết người trong cái giới này tệ hại đến mức nào.
Cô bình tĩnh lại, đột nhiên quay đầu: “Vừa rồi tôi đã được Tổng Giám đốc E dạy bảo rồi. Bây giờ, lẽ nào Tổng Giám đốc Lệ còn cần chỉ bảo thêm gì sao?”
Ban nãy, Lệ Nam Hành nói cô là người phụ nữ của anh ngay trước mặt mọi người, kết quả là bây giờ Phong Lăng lại bày ra vẻ mặt vô cùng cảnh giác kiểu “tôi với anh quen nhau à”. Cô tỏ ra đề phòng, lạnh lùng, trông như kiểu sẽ bước thẳng ra ngoài bất cứ lúc nào.
Đến mức này rồi mà cô vẫn còn giữ được cái bộ dạng ngang ngược ấy, Lệ Nam Hành bị chọc cho bật cười.
Anh ung dung cởi chiếc cúc trêи cổ áo ra, toát lên một thần thái khác hẳn với ngày thường. Đúng là khí chất người có máu mặt trong giới kinh doanh có khác. Đôi mắt đen láy lạnh lùng của anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm thấp vang lên: “Lại đây!”
Bị ánh mắt của anh như găm vào người, da đầu Phong Lăng tê dại đi. Giống như năm cô mười mấy tuổi, bị anh quẳng ra sân huấn luyện để tiến hành chế độ tập luyện ác quỷ lúc nửa đêm. Chính là cái kiểu ánh mắt từ trêи cao nhìn xuống của anh.
Cô vẫn luôn tự nhắc nhở mình, trong hoàn cảnh này không được nhắc đến quan hệ của cô với anh: “Xin lỗi, hoàn cảnh ngày hôm nay không phù hợp với người mới gia nhập giới kinh doanh như tôi! Các ngài cứ thoải mái vui vẻ đi. Tôi nên…”
“Anh bảo em lại đây!” Lệ Nam Hành không thương tiếc ngắt lời cô, mấy chữ tự giễu như “người mới trong giới kinh doanh” càng khiến anh nhíu chặt hàng lông mày hơn, đôi mắt tối sầm lại.
Phong Lăng siết chặt tay, giấu trong ống tay áo.
Tuy rằng Dư Tranh không biết gì nhiều về cô gái họ Phong này nhưng anh ta cũng nhìn ra được Tổng Giám đốc Lệ sắp nổi giận đến nơi rồi. Rõ ràng Tổng Giám đốc Lệ đang giúp cô ấy, nhưng sao cô gái họ Phong này lại cứ cố tình lảng tránh mãi như vậy?
Mọi người có mặt ở đấy đều nhìn ra được thái độ kẻ tiến, người lui của hai bên, điều đó khiến ai nấy đều không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc thì mối quan hệ của cô gái họ Phong này với Lệ Nam Hành là như nào?
Phong Lăng lại nhìn anh, đối diện với ánh mắt của anh, cô hơi do dự nhưng vẫn bước tới gần.
“Chỉ là chuyện nhỏ, anh Lệ không cần phải nhúng tay vào đâu!” Cô ngước mắt đối diện trực tiếp với anh: “Càng không cần phải ở trước mặt mọi người nói về mối quan hệ của chúng ta một cách mập mờ như vậy! Đấy không phải là cách làm mà tôi muốn.”
Cô vừa dứt lời, đôi mắt đen láy của anh hơi giật giật, tròng mắt cũng lập tức co rút lại, đôi môi căng mịn cong lên như một nụ cười giễu vô hình nhưng vẻ mặt lại lạnh như băng.
Mấy người có danh có tiếng đang đứng cạnh Lệ Nam Hành cũng phải vô thức rùng mình. Trợ lý Dư Tranh đang đứng bên cạnh, càng cảm thấy cô gái họ Phong này đang tìm đường chết…
Lệ Nam Hành không để ý đến đám người đang vây quanh ở sau lưng, bước tới trước mặt Phong Lăng, nhìn cô, hơi cúi thấp người xuống, ghé sát tai dường như chỉ để cho mình cô có thể nghe được: “Có muốn làm căng thì cũng phải phân rõ thời điểm! Em thật sự muốn đối đầu với anh ngay lúc này à?” Lúc anh nói chuyện còn khẽ cười. Dường như từng câu từng chữ thốt ra khỏi miệng đều lạnh như băng.
“Chứ không chẳng lẽ em phải thừa nhận là em với anh có quan hệ ngay trước mặt mọi người?” Nói rồi, Phong Lăng bước lùi về phía sau.
“Em phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu như chỉ vì sự nóng nảy của em mà khoản tài trợ một tỷ này trôi theo dòng nước thì em cứ chuẩn bị lấy anh đi là vừa. Anh nể mặt em nên chừa cho em đường lui nhưng bây giờ em lại không thèm chừa đường sống cho mình nữa sao?” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng nhưng vẫn để lộ sự chế giễu: “Khí thế khi đánh cược với anh lúc trước của em đâu rồi? Cưới được em mà dễ dàng như này, anh lại sợ mình không quen.”
Nghe xong, tim cô chợt đập mạnh liên hồi.
Lúc trước đánh cược với anh là vì cô có đủ tự tin, nhưng bây giờ chút tự tin ấy đã bay gần hết rồi, ai bảo tự dưng lại nhảy ra một TMing.
Cô không lên tiếng, chỉ hận sự cách biệt địa vị giữa cô và anh. Trước đây là vậy, giờ thì vẫn thế. Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như lúc trước, người cúi đầu chịu thua đầu tiên luôn là anh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô đã dịu lại nhưng đáy mắt vẫn còn vương lại chút ngang bướng, không chịu hợp tác. Điều đáng trách lớn nhất của cô chính là cảm thấy có lẽ lúc đầu, cô nên nghe lời khuyên của Tần Thư Khả, từ bỏ khoản tài trợ của Tổng Giám đốc E tìm con đường khác, không nên bất chấp tất cả. Cuối cùng không những bị mất mặt mà còn xấu hổ ngay trước mặt Lệ Nam Hành.
Ngược lại, Phong Lăng hoàn toàn không nhận ra rằng, nguyên do thật sự khiến cô bực bội, tức giận là vì bị mất mặt ngay trước mặt Lệ Nam Hành. Cô đang vô cùng khó chịu.
Lệ Nam Hành thấy được cô đang cố tình tỏ thái độ vạch rõ ranh giới, anh siết chặt quai hàm, ngay sau đấy giang cánh tay ôm trọn cô vào lòng.
Phong Lăng cảm nhận được động tác của anh, hơi lùi về sau một chút nhưng rất nhanh sau đó, cô lại bị người đàn ông đưa tay ra kéo lại. Khoảnh khắc chạm vào vòng tay của anh, giọng nói của người đàn ông như dán chặt bên tai cô, vừa giống đang nói thầm với cô vừa như đang nói cho tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy: “Đã là lúc nào rồi mà em còn giận dỗi với anh? Tối qua anh chỉ làm em bực mình chút thôi mà, có nhất thiết phải làm mất mặt chồng sắp cưới của em trước mặt bao nhiêu người vậy không?”
Chồng sắp cưới???
Mọi người xôn xao cả lên.
Phong Lăng: “…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!