London, Tập đoàn MN.
Phong Lăng đã học ở Anh được một năm, cô sắp hoàn thành lịch trình học tập được sắp xếp từ ban đầu. Theo ý của ông cụ Phong, dạo gần đây ông ấy định để cô quay về Mỹ, về nhà họ Phong ở New York thu xếp ổn thỏa trước, rồi tiếp nhận mấy sản nghiệp dưới danh nghĩa của Phong thị nhằm giúp cô thích ứng dần dần với việc một mình phụ trách một phương diện nào đó. Như vậy con đường tương lai của cô mới tốt đẹp hơn.
Nhưng mà vẫn còn vài việc vướng bận, vẫn chưa xử lý xong nên Phong Lăng cũng không vội vàng đi ngay, bình thường cô cũng đã quen giúp đỡ Quý Noãn, sau khi xong việc sẽ tan làm về nhà.
Cô mới vừa đi ra đã nhanh chóng nhìn thấy chiếc Bugatti màu xanh da trời dừng ở đó, đã lâu như vậy rồi, cho dù cô chưa ngồi xe của Ain được mấy lần nhưng vẫn có thể nhận ra ngay khi vừa nhìn.
Buổi tối mấy ngày hôm trước, cô làm partner tham dự tiệc từ thiện của anh ta mới được một ngày, Phong Lăng còn tưởng rằng là mình đã có thể sống yên ổn với Ain. Từ đầu đến cuối, cô luôn luôn trong tình trạng sẵn sàng tư thế đề phòng với người đàn ông quá thông minh này. Cô chưa bao giờ thật sự muốn gần gũi đối phương. Có lẽ là bởi vì biết sắp tới, cô sẽ rời khỏi Anh, cho nên mấy ngày gần đây, hình như Ain đã đột nhiên thay đổi cách theo đuổi, trước kia chỉ tình cờ xuất hiện, bởi vì không nhận được câu trả lời của cô, anh ta cũng chưa từng làm gì mất thể diện.
Gần đây anh ta lại xuất hiện rất thường xuyên, không chỉ mời cô làm đối tác tham dự tiệc, rồi lại nói anh ta có buổi gặp mặt ở biệt thự sườn núi ở vùng ngoại ô London, mời cô đi cùng, đủ các loại lời mời, thái độ chủ động rất rõ ràng. Anh ta đã thay đổi cách theo đuổi âm thầm điềm tĩnh thành công khai.
Nhưng từ đầu tới cuối Phong Lăng cũng chỉ đồng ý buổi tiệc kia mà thôi.
Thật ra nguyên nhân còn vì sự quan tâm của ông Saint nên cô mới đồng ý đi. Với lại, hôm đó vốn dĩ Quý Noãn và Tiểu Bát cũng đi, nhưng bởi vì Quý Noãn lại có cuộc gặp đột xuất với bên đối tác, Phong Lăng cũng không thể không đại diện Tập đoàn MN đi. Cô vốn định từ chối lời mời của Ain, nhưng mấy tiếng đồng hồ trước khi bắt đầu bữa tiệc, cô lại đột nhiên đồng ý. Khi đó, lúc tham dự cũng rất vội vàng, Phong Lăng định mặc quần áo đơn giản khá ổn là được, nhưng Ain nói trong trường hợp như thế này thì không thể ăn mặc quá tùy tiện, vì vậy anh ta cố ý lái xe chở cô đến một studio ở khu trung tâm, bảo người ta thay lễ phục cho cô, làm tóc, còn trang điểm đẹp đẽ và đi giày cao gót.
Lúc ấy cũng bởi vì thời gian quá gấp, cho nên Phong Lăng cũng chỉ đành nghe theo sắp xếp của anh ta. Cuối cùng lúc đi từ trong ra, người đàn ông hơn ba mươi tuổi đã quá quen với những cô gái đẹp như Ain cũng phải ngây người nhìn cô mãi.
Cô trông như cô bé lọ lem biến thành công chúa, quan trọng là dường như cô còn rất ghét bỏ cái váy và kiểu tóc vô cùng rườm rà này. Ánh mắt này lại khiến người ta dễ dàng “thoát vai”.
Cũng chính vào buổi dạ tiệc đó, Phong Lăng ngồi xe của Ain, nghe theo sắp xếp của anh ta, sau cùng lại dùng thân phận đối tác dự tiệc để tham gia cùng với anh ta.
Nhưng cô lại không hề để ý rằng ở đó lại có cánh truyền thông.
Buổi sáng ngày hôm nay, lúc nhìn thấy giới truyền thông phát ra đủ loại tin đồn, Phong Lăng cũng không thèm để tâm.
Cô không phải ngôi sao trong làng giải trí, không để ý mấy vụ tai tiếng tình cảm thế này, dù sao sau đó, cô và Ain không hề có quan hệ gì hết, cũng không cần giải thích.
Nhưng sao anh ta lại đến nữa?
Phong Lăng chỉ vờ như không nhìn thấy, đang định đi tới bãi đỗ xe phía trước tìm xe của mình, kết quả vừa mới tới lề đường, chiếc Bugatti màu xanh da trời đã chạy đến, dừng ngay trước mắt cô.
Cô dừng chân, nhìn cửa kính xe trước mắt lúc này đang chậm rãi hạ xuống .
Ain ở trong xe, đánh mắt ra hiệu bảo cô lên xe. Phong Lăng bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn anh ta: “Có việc gì?”
Ain cười, một tay rảnh rỗi, lười nhác gác lên tay lái, nhìn cô: “Đã quen biết lâu như vậy rồi, hai chúng ta cũng không còn phải là người lạ, em cũng xem như biết rõ gần hết tình hình của anh rồi mà. Cho dù là không bằng lòng làm bạn gái của anh, nhưng hẳn cũng không đến nỗi đề phòng anh kỹ như vậy chứ, lên xe của anh cũng sẽ không mất miếng thịt nào đâu.”
“Không mất miếng thịt nào, nhưng cũng không cần thiết.” Phong Lăng nói thẳng.
Cô luôn là người không thích gây phiền phức cho bản thân, biết rõ sẽ không thể nào thích anh ta, cho nên cũng sẽ không cho nhau chút cơ hội gần gũi nào.
Buổi dạ tiệc mấy hôm trước chẳng qua là trường hợp đặc biệt, khi đó cô cũng chỉ đi thay Quý Noãn vì nể mặt ngân hàng quốc tế London mà thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô nể mặt Ain.
“Đúng đúng đúng, đúng vậy, không cần thiết.” Ain đưa tay mở cửa xe bên ghế kế bên người lái: “Đưa em đi xem cái này, xem xong là về, tuyệt đối không giữ em lại.”
Phong Lăng đứng im.
“Em sắp quay về Mỹ rồi, anh còn có thể làm gì được?” Ain thấy cô cố chấp, nên hơi xuống nước: “Cô Phong à, nể mặt đi mà, tốt xấu gì anh vẫn luôn đối xử tốt với em! Thế nào thì mình cũng coi như là bạn bè, không thể nào lạnh lùng nhẫn tâm với bạn bè như vậy được.”
Phong Lăng nhìn thời gian, sau đó lại nhìn anh ta: “Anh muốn đưa tôi đi xem cái gì?”
“Em lên xe, đưa em đi xem là biết ngay, đừng nói anh chưa bao giờ có suy nghĩ muốn quấy rối em, cho dù anh thật sự có ý định, sợ là anh cũng không đánh thắng được em, yên tâm lên xe đi.” Ain cười nói.
Phong Lăng có vẻ hơi mất kiên nhẫn, cô ghét phải ứng phó với những cảm xúc vượt khỏi sự dự đoán của bản thân, nhưng quả thực cô không quá ghét Ain. Người đàn ông này rất thông minh rất lịch sự, anh ta sẽ không làm bất kỳ chuyện gì khiến người khác chán ghét, từ trước đến nay đều biết điểm dừng.
Cô mở cửa xe ngồi vào trong, vừa thắt dây an toàn vừa lạnh nhạt nói: “Đi đâu, bao xa? Bao lâu?”
“Gần lắm.”
“Nửa tiếng.” Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước qua cửa sổ xe, đột nhiên nói ra hai chữ này.
Ain hiểu ý cô là chỉ cho anh ta thời gian nửa tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!