Phong Lăng không biết phải xử lý tang lễ của cha mẹ như thế nào, mấy ngày sau khi Phong Minh Châu bị bắt, cô đều sống trong mơ hồ.
Trong khoảng thời gian này, vì phải phối hợp với bác sĩ tâm lý nhằm trị liệu tốt cho hai cụ nhà họ Phong nên cô đã đến gặp mặt hai cụ, hai người vốn đã lớn tuổi mà trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, lại chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, khiến cho hai cụ tiều tụy hơn rất nhiều. Nhưng khi nhìn thấy Phong Lăng vẫn yên bình đứng ở đây, cả hai cũng cảm thấy vui vẻ và yên tâm.
Họ không nhắc tên của Phong Minh Châu, cũng đủ chứng minh chắc hẳn là ông bà cụ đã biết.
Không nhắc tới tên chứng tỏ họ không muốn nhắc lại những chuyện này nữa, vậy cũng xem như là chuyện tốt.
Như thế đủ để thấy hai cụ không phải người hồ đồ, họ đã biết rõ chân tướng. Cho dù đó là cháu gái ruột của mình, nhưng phát hiện ra chuyện như vậy, họ cũng không có cách nào bảo vệ được, thậm chí ý định của Phong Minh Châu khi phóng hỏa là muốn thiêu chết Phong Lăng, chủ ý này càng khiến người ta không rét mà run.
Dù suy nghĩ từ góc độ nào thì lần này, bởi vì tính toán không chu đáo, làm việc quá nóng vội mà Phong Minh Châu đã thất bại hoàn toàn, cả đời này cô ta cũng đừng mong được ra ngoài lần nữa.
Mãi đến khi lo xong xuôi chuyện của nhà họ Phong, thành viên căn cứ phụ trách xử lý chuyện bên khu rừng mới quay về, mang theo mấy bức ảnh hiện trường cho cô.
Phong Lăng nhìn những bức ảnh được phóng to trêи màn hình điện thoại. Cô nhìn thấy khu rừng cô sống từ nhỏ đã hoàn toàn biến thành một đống hoang tàn cháy đen, chẳng còn nhìn ra khu rừng bạt ngàn nguyên vẹn nữa. Thành viên căn cứ chụp ngôi nhà và hang núi cô và Lệ Nam Hành từng ở, ngôi nhà dựa lưng gần hang núi nên xung quanh cũng không có nhiều cây cối, với cũng bởi vì họ thường xuyên dọn sạch sẽ cỏ dại, khiến mấy trăm mét xung quanh không có thứ gì dễ cháy, cho nên cũng chỉ có một góc bên trái căn nhà gỗ bị lửa cháy sém chút ít, căn nhà gỗ vốn đẹp đẽ, hiện tại xem ra đã hoàn toàn bị hun đen.
Mảnh sân nhỏ sạch sẽ ngăn nắp, cực kỳ có hơi thở cuộc sống của cô và Lệ Nam Hành hiện tại cũng đã biến mất hoàn toàn.
Cho dù ngôi nhà vẫn còn, vẫn có thể nhìn thấy rõ hình dáng của nó nhưng họ chẳng thể sống ở đó được nữa. Lệ Nam Hành sắp xếp bác sĩ tâm lý cho hai cụ nhà họ Phong, chăm sóc cho hai cụ ở nhà, vì tạm thời cần phải ở bên cạnh họ quan sát thêm một khoảng thời gian nữa.
Dẫu sao tuổi tác của hai cụ cũng lớn rồi, lại từng gặp nhiều gian khổ trong đời, mặc dù chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thật sự rất đau khổ nhưng trạng thái phục hồi của khá tốt. Sau khi trải qua mấy ngày điều trị tâm lý rồi lại cả chuyện yên lặng lo liệu tang lễ, khiến hai cụ chỉ muốn quay về yên tĩnh nghỉ ngơi điều dưỡng một khoảng thời gian.
Mọi chuyện đều do Lệ Nam Hành một mình lo liệu từ đầu đến cuối mà không cho Phong Lăng nhúng tay vào, đợi sau khi mọi chuyện đã giải quyết xong hết, Phong Lăng đứng trước cửa bệnh viện, nhìn hai cụ nhà họ Phong được đỡ lên xe.
A K đi tới sau lưng cô: “Cô thật sự không theo họ về nhà họ Phong à?”
Thân thế của Phong Lăng không được lan truyền trong căn cứ, nhưng mấy người thân quen đã cùng cô trải qua chuyện mấy ngày nay thì hầu như đều đã biết cả rồi.
“Nếu như nhà họ Phong cần giúp đỡ, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng phía sau tôi chỉ có căn cứ XI, nếu như nói xứng với hai chữ “quay về’ thì cũng chỉ có căn cứ XI mà thôi.” Phong Lăng nhìn theo chiếc xe của hai cụ, khẽ nói.
A K gật đầu: “Cũng được! Bao năm qua cô gần như không tiếp xúc với người ngoài, lúc mới đầu bọn tôi còn lo lắng nhỡ cô thật sự theo hai cụ quay về nhà họ Phong làm tiểu thư nhà giàu thì làm sao đây, nghĩ như vậy, chúng tôi lại cảm thấy xa lạ, với lại, cô chắc chắn cũng sẽ thấy không hợp.”
“Nhưng mà dù sao đi nữa thì Lệ lão đại cũng thật sự rất cưng chiều cô, cô với anh ấy ở ngoài lâu như vậy, hiện tại cũng có thể về đơn vị rồi nhỉ?
Nhóm người mới do cô huấn luyện trước kia bây giờ đều đã ra hình ra dạng hết rồi, bất cứ lúc nào cô cũng có thể quay về tiếp tục nhận đội huấn luyện người mới, dù sao thì huấn luyện viên hiện tại của họ cũng là Hàn Kình chỉ được phái tới trông coi tạm thời.”
A K đang nói cười với Phong Lăng, còn Phong Lăng thỉnh thoảng cũng đáp lại một câu.
Lệ Nam Hành đi từ ngoài vào, nhìn thẳng vào A K, A K liền khựng lại rồi vội vàng lùi ra sau cách Phong Lăng hai bước, tươi cười nói: “Lão đại, tôi đang nói chuyện với Phong Lăng, còn đang sợ cô ấy vì thương hai ông bà mà sẽ trở về, nhưng mà vừa nãy tôi đã dụ cô ấy nói ra hết rồi, cô ấy không hề có ý định muốn quay về, lão đại, anh cũng đợi được trăng sáng sau khi mây tan rồi.”
Dụ cô nói?
Phong Lăng vốn không muốn cười, nhưng khi nghe thấy câu này của A K, cô cũng miễn cưỡng cong môi: “Tôi nghĩ gì, lão đại còn rõ hơn cả bản thân tôi, còn cần anh làm thuyết khách à? Tôi chưa từng có ý nghĩ muốn rời xa mọi người.”
“Được, được, được, cô trung thành với căn cứ nhất!” A K liếc đối phương: “Tôi cũng không làm phiền cô bày tỏ lòng trung thành trước mặt lão đại nữa, tôi rút lui trước đây, đợi cô quay về căn cứ, mấy anh em sẽ mời cô và lão đại một bữa đàng hoàng.”
Phong Lăng gật đầu.
Hiện tại cô không thể quay về khu rừng được nữa, trước kia vốn cũng đã lên kế hoạch qua mùa Đông sẽ quay lại căn cứ, bây giờ chẳng qua sớm hơn kế hoạch vài tháng mà thôi, cũng không sao cả.
Lúc này, Lệ Nam Hành không nói gì, nhưng theo bản năng Phong Lãng cảm thấy hình như anh có lời muốn nói, đợi sau khi A K đi rồi, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Lão đại.”
Cô vẫn luôn ngại gọi cách xưng hô “ông xã” sến súa kia, bình thường cũng chỉ gọi thẳng ba chữ Lệ Nam Hành, đối với cô cách gọi thân mật và quen thuộc nhất là “lão đại”, cho dù là khoảng thời gian nửa năm ở trong rừng, cô cũng thường hay gọi cả tên của anh hoặc lão đại, trừ lúc ở trêи giường cô luôn bị ép gọi là “ông xã” ra, những lúc khác Lệ Nam Hành cũng không ép cô đổi cách xưng hô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!