“Lão đại, lão đại, đừng bán tôi mà.” A K trốn sau lưng Lệ Nam Hành, nhỏ giọng nói.
Lệ Nam Hành vừa từ bên trong đi ra vẫn chưa hiểu chuyện gì, kết quả trong phút chốc đã nhìn thấy Phong Lăng đang đắp mặt nạ. Tối qua anh không về nhà họ Lệ, biết vết thương của Mặc Cảnh Thâm nhiễm trùng, nên tranh thủ thời gian tạt qua thăm một chút, bây giờ đang chuẩn bị ra ngoài lái xe về nhà họ Lệ thì không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này.
“Cái… quái gì vậy?” Lệ Nam Hành nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Nếu như không phải bởi vì quá thân thuộc với Phong Lăng thì một cô gái đắp cái thứ màu trắng rồi chạy ra như thế này, anh còn không chắc có nhận nhầm thành yêu ma quỷ quái gì đó hay không.
Phong Lăng: “…”
Lệ Nam Hành lập tức giơ tay lột tấm mặt nạ giấy trêи mặt Phong Lăng xuống, thấy trêи mặt cô óng ánh nước, anh nhíu mày lại, ngón tay sờ vào cằm cô một chút, kết quả lại sờ trúng tinh chất dưỡng da ướt ướt nhớp nhớp. Vốn nghĩ rằng tối qua chưa đến phòng tìm cô, giờ gặp được rồi thì anh nên chào hỏi hẳn hoi với cô vợ nhỏ của mình rồi mới đi. Kết quả, những thứ ở trêи tay… Một người đàn ông mạnh mẽ như anh thật sự chưa bao giờ dùng đến, anh lập tức vẩy vẩy tay với vẻ mặt ghét bỏ: “Đây là cái m* gì vậy? Vừa ướt vừa dính?”
Quý Noãn rửa mặt xong thì đi qua đó, từ xa cô đã nghe thấy lời xỉa xói của Lệ Nam Hành.
Phong Lăng cảm thấy hơi lúng túng, đang định giơ tay áo lên lau mặt thì Quý Noãn nhanh chóng đi đến đưa cho cô chiếc khăn mặt đã được giặt qua nước ấm, lại liếc mắt nhìn A K và Lệ Nam Hành: “Quả nhiên thật sự không thể trách Phong Lăng nhà tôi không nữ tính, ngày nào cô ấy cũng ở cùng với đám người các anh, có thể nữ tính mới là lạ.”
Phong Lăng cảm thấy thất vọng.
Cô muốn thử tìm một chút cảm giác nữ tính, thử thay đổi, bước đầu tiên này lại khiến cô chịu đả kϊƈɦ rất mạnh.
Cô dùng khăn lau mặt, lau mạnh đến mức làm cho làn da hai bên gò má hơi đỏ lên.
Lệ Nam Hành không ngủ cả đêm, lúc đầu thì dây dưa với người của quân đội ở trong căn cứ, nhưng người mà trong đầu anh nghĩ đến đều là Phong Lăng, sau đó lại ra ngoài xử lí công việc. Đến bây giờ, Lệ Nam Hành không thể nói rõ được là buồn ngủ như thế nào, nhưng tinh thần và thể lực chắc chắn không được đồi dào như mọi khi, chỉ liếc Quý Noãn một cái rồi lại nhìn Phong Lăng.
Thấy mặt của Phong Lăng bị cô tự lau đến mức hơi đỏ lên, lúc này mới nhận ra vẻ mặt ghét bỏ vì tinh chất dưỡng da vừa nãy của mình hình như đã làm tổn thương người ta rồi.
Lệ Nam Hành: “…”
Thật sự anh không ghét bỏ, chỉ là một người đàn ông như anh chưa từng động vào những thứ như tinh chất dưỡng da trêи chiếc mặt nạ này, nên bản năng đầu tiên sẽ là khó chịu rồi thuận miệng nói một câu như vậy.
Cũng không biết tối qua cô có ngủ ngon hay không, dù sao anh cũng nhớ cô, nhớ đến mức không thể nào ngủ được.
“Hôm qua cô trông nom suốt cả đêm ở phòng bệnh rồi, hôm nay vẫn chưa nghỉ ngơi, sinh lực đúng là tràn đầy thật đấy.” Lệ Nam Hành nói với Quý Noãn bằng giọng lạnh lùng.
Quý Noãn và Lệ Nam Hành thường xuyên đấu khẩu, thật ra cũng quen rồi. Nhưng lúc này nhìn thấy tâm trạng Phong Lăng rõ ràng không được tốt lắm, cô cũng không nói gì nhiều, chỉ ném cho Lệ Nam Hành một vẻ mặt như bảo anh tự mình cầu phúc: “Vừa nãy anh bàn chuyện trong phòng bệnh à? Anh ấy lại ngủ rồi sao?”
“Chưa ngủ! Vừa nhận điện thoại của công ty, cậu ta vẫn chưa nói chuyện xong.” Lệ Nam Hành vừa nói vừa trêu: “Cô định ở lại phòng cậu ta luôn hả? Có cần tôi gọi bác sĩ chuyển giường bệnh của cô sang phòng này để cô ở đây với cậu ta luôn, đỡ phải chen chúc trêи một cái giường chật hẹp không?”
Quý Noãn biết anh đang trêu, nhưng cũng hùa theo, cười nói: “Đây có vẻ là một ý tưởng hay đấy.”
Lệ Nam Hành nói giễu: “Cô nằm mơ đi.”
“Cô Mặc, tôi đi rửa mặt đã.” Lúc này Phong Lăng khẽ nói một câu, rồi quay người đi.
Quý Noãn quay đầu, đang định đuổi theo Phong Lăng, kết quả cô còn chưa cất bước, Lệ Nam Hành đã vô cùng nhanh nhẹn mà bước về phía Phong Lăng.
“Phong Lăng.”
Anh ở ngay phía sau.
Phong Lăng không muốn nói gì, cũng không lên tiếng, lập tức đi về phòng mình.
“Đứng lại.”
Không đứng!
Cô thầm trả lời, nhìn về phía khoảng không rồi tiếp tục cất bước.
Người đàn ông với dáng người cao ráo chân dài nhưng đám người Quý Noãn vẫn đang ở ngay đằng sau nên không thể quá vội. Đến khi vòng qua chỗ rẽ trước hành lang, anh bước nhanh về phía trước rồi bắt lấy cánh tay cô, dùng sức kéo cô vào lòng. Vì vừa nãy Phong Lăng đi quá nhanh, nên theo quán tính mà đột nhiên lao vào lòng anh, nhưng cô lại muốn vùng ra. Lúc này anh lại giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt còn chưa lau sạch của cô mà chẳng hề ghét bỏ, rồi ôm lấy mặt cô: “Những gì anh nói lúc nãy chỉ là sơ ý thôi, em đừng giận nhé.”
Phong Lăng cũng không thể nói rõ là mình đang giận.
Cô chỉ buồn bực nhìn Lệ Nam Hành, định quay mặt đi nhưng người đàn ông vẫn cứ ôm lấy mặt cô, không buông ra. Lúc này đây anh cũng không còn ghét bỏ những tỉnh chất dưỡng da còn chưa lau sạch ở hai bên gò má của cô nữa: “Trước đây em chưa bao giờ dùng cái này, giờ tự nhiên dùng thì chắc chắn là có liên quan tới Quý Noãn. Nếu như em tự nguyện thì không sao nhưng nếu như em muốn trở nên xinh đẹp hơn gì đó mà miễn cưỡng bản thân, vậy thì ngay bây giờ, anh nói cho em biết: không cần thiết! Mọi thứ của em đều rất hoàn hảo trong mắt anh, em không cần cố ý làm gì để thay đổi cả.”
Lệ Nam Hành đã quá hiểu Phong Lăng, người có tính cách như cô lại đột nhiên đắp cái thứ ẩm ướt lạnh lạnh này lên mặt, chắc chắn không thể nào là cô đột nhiên muốn làm. Dựa vào biểu hiện của cô trong những ngày qua, anh có thể nhìn ra được, cô chỉ là thử thay đổi vì anh mà thôi.
Mặc dù nguyên nhân này khiến anh rất vui, nhưng anh cũng không muốn cô ép buộc bản thân mình như thế.
Đột nhiên bị anh nói trúng nỗi lòng, Phong Lăng không động đậy nữa, chỉ giơ tay lên sờ chút tinh chất dưỡng còn sót lại trêи gò má mình: “Em không ép buộc bản thân.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!