Ra khỏi phòng sách, bên ngoài có vài vệ sĩ đến đón anh: “Lão đại, vừa nãy bọn tôi có thấy Phong Minh Châu, đã cho người đi tìm hiểu rồi. Bên phía ông cụ Lệ không hề giúp cô ta về nước, có lẽ cô ta đã mua chuộc người ở bên cạnh ông cụ nên mới biết được hành tung của anh.”
Lệ Nam Hành lạnh lùng cong môi lên: “Tối nay, các cậu đề cao cảnh giác hơn cho tôi, đừng để cô ta đến gần Phong Lăng.”
“Thế cô Mặc thì sao ạ?”
“Sắp xếp cho Phong Lăng và Quý Noãn đến một phòng khách yên tĩnh, tránh xa mấy cô chiêu lộn xộn này một chút. Với tính cách của Quý Noãn và Phong Lăng thì cũng sẽ không thích qua lại với mấy người đó. Tối nay ngài Khải Đạt tổ chức tiệc tân gia, đừng để xảy ra mấy chuyện không liên quan.”
“Vâng, chúng tôi biết rồi, chắc chắn chúng tôi sẽ không để Phong Minh Châu gặp Phong Lăng, tránh cho cô ấy lại giận dỗi lão đại.” Vệ sĩ vừa cười vừa nói, sau đó lại liếc mắt ra hiệu cho mấy người anh em khác nhanh chân chạy trốn trước khi Lệ lão đại dùng ánh mắt xé xác họ.
Lệ Nam Hành lại nhìn ra phía ngoài cửa số.
Cho dù Phong Lăng bắt gặp Phong Minh Châu, dựa vào tính cách của cô, nếu hiểu lầm đã được tháo gỡ hết thì cũng sẽ không bởi vì sự xuất hiện của Phong Minh Châu mà có bất kỳ hiểu lầm gì. Nếu quả thật có người ở bên cạnh nói bóng nói gió gì đó, hay nếu Phong Lăng có điều gì thắc mắc trong lòng thì bây giờ chắc chắn cô ấy sẽ chọn cách hỏi thẳng anh, chứ không tự mình nhẫn nhịn hoặc mặc cho hiểu lầm càng thêm sâu.
Điểm này xem như anh vẫn rất hiểu rõ cô.
Lúc trước, nếu như không phải là bởi vì mấy ông cụ Lệ nhúng tay vào, nhẫn tâm đuổi cô ra khỏi căn cứ, nếu như lúc đó cô rời đi không quá thảm hại thì cô cũng đã không lạnh lùng đến mức không cho anh lấy một cơ hội gặp lại.
Mặc dù có lúc Phong Lăng hơi mơ hồ trêи phương diện tình cảm, nhưng thực ra có rất nhiều chuyện cô nghĩ rất thấu đáo, tính cách của cô đơn thuần nhưng không có nghĩa là ngu ngốc.
Sau khi Phong Lăng và Quý Noãn đi vào trong đại sảnh mới biết căn nhà mới của ngài Khải Đạt thật sự rất lớn, mấy tòa biệt thự được xây dựng trong một không gian rộng lớn hơn hai ngàn mét vuông, đại sảnh của bữa tiệc cũng được chia thành bốn khu Mai, Lan, Trúc, Cúc. Có vài nhân viên trẻ mặc đồng phục dẫn các cô đến sảnh Lan, nơi đó khá yên tĩnh, thích hợp để cô Mặc nghỉ ngơi.
Phong Lăng cho rằng vì biết Quý Noãn là cô Mặc cho nên những người này mới cố ý sắp xếp như vậy, họ không hề nghi ngờ gì cô và để cô đi cùng với Quý Noãn qua đó.
Trong sảnh Lan chỉ có vài vị phu nhân nhà giàu lớn tuổi đang uống trà, thấy Quý Noãn đến thì chào hỏi thân thiết rồi đôi bên tự giới thiệu bản thân. Phong Lăng vốn định đứng ngoài cửa bảo vệ nhưng lại bị Quý Noãn lôi vào trong: “Vết thương trêи người cô còn chưa lành, đứng cái gì mà đứng, cứ ngồi ở đây ăn uống gì đó đi. Mấy bữa tiệc kiểu này chỉ cần đến có mặt là được, không cần lúc nào cũng phải ló mặt ra ngoài đâu, chúng ta ở đây tầm hai tiếng là có thể về rồi, cũng không cần để ý đến những người khác.”
“Nói thì nói thế nhưng tối nay có rất nhiều người đến, tốt xấu lẫn lộn, tôi vẫn nên ra ngoài canh chừng thì tốt hơn.”
“Nếu đã cho chúng ta vào sảnh Lan nghỉ ngơi thì cứ yên tâm ở đây đi, mấy vị phu nhân nhà giàu kia thường ngày cũng không có xung đột gì với tôi cả, nhìn qua là biết không phải người có tâm cơ gì rồi. Hoàn cảnh thoải mái như thế này thì cô cũng nên thả lỏng đôi chút đi, nói
là vệ sĩ nhưng có bao giờ tôi coi cô là vệ sĩ thật đâu? Mau ngồi xuống.” Ba chữ cuối cùng của Quý Noãn dùng giọng điệu ra lệnh mà hiếm khi cô sử dụng.
Lúc này, Phong Lăng đành phải ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cô.
Lúc ngồi xuống, Phong Lăng để ý thấy Quý Noãn đang liếc nhìn chiếc khăn quàng trêи cổ cô bằng ánh mắt sâu xa.
Phong Lăng thản nhiên tháo chiếc khăn quàng xuống rồi đặt sang một bên.
Ban đầu cô không định quấn chiếc khăn này, nhưng Quý Noãn lại càm ràm bảo cô mặc ít quá, áo khoác cũng mỏng tanh, trêи cổ thì chẳng che chắn gì, cứ như thế chắc chắn sẽ bị cảm lạnh, nói Phong Lăng phải đi mua một cái khăn quàng cổ mà quàng. Lúc đó vừa khéo xe đi ngang qua khách sạn, thế là Phong Lăng quyết định dừng xe đi lên tầng lấy khăn quàng cổ màu đỏ kia xuống rồi quàng lên.
Lúc đó, Quý Noãn còn dùng hai từ “đẹp quá” để khen ngợi Phong Lăng.
Khen đến mức Phong Lăng cũng thấy hơi xấu hồ.
Ba đại sảnh khác của bữa tiệc này có rất nhiều người, vì địa vị của nhà họ Phong không tầm thường nên Phong Minh Châu được xếp vào trong đại sảnh chính, cũng chính là sảnh Mai.
Ngày hôm nay có một số người mặc lễ phục đến, trong đó có cả Phong Minh Châu.
Phong Minh Châu mặc một chiếc váy dài bó sát người, mái tóc dài gợn sóng phủ xuống vai, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp, cô ta đã thu hút được không ít ánh mắt về phía mình. Nhưng bản thân cô ta lại không mấy hứng thú với những ánh nhìn đó, chỉ chăm chăm kiếm tìm bóng dáng Lệ Nam Hành ở giữa dòng người.
Không tìm được anh ở sảnh Mai, thế là cô ta lại đến các sảnh khác, vì nghe nói bên sảnh Lan có rất ít người, hơn nữa đa số lại là phụ nữ, sảnh đó lại nằm khuất ở sân sau của khu biệt thự, cũng là đại sảnh yên tĩnh nhất, vì vậy Phong Minh Châu đến sảnh Lan sau cùng.
Lúc đến bên ngoài cửa sảnh Lan, cô ta bỗng thấy Phong Lăng đang ngồi dựa vào ghế sofa, vừa uống trà vừa cười đùa tán ngẫu cùng với Quý Noãn.
Đột nhiên thấy Phong Lăng xuất hiện ở đây, ánh mắt của Phong Minh Châu lập tức trở nên độc ác. Từ ngoài cửa, cô ta nhìn quanh một vòng vào bên trong, không thấy Lệ Nam Hành ở đây, nhân lúc Phong Lăng chưa ngoái đầu nhìn ra ngoài, cô ta lập tức xoay người bỏ đi, vừa đi vừa siết chặt tay lại thành nắm đấm.
Đúng là bám dai như đỉa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!