Vốn dĩ chẳng cần phải thận trọng nhìn cho rõ mặt đối phương, vừa rồi dù chỉ là nhìn thoáng qua góc nghiêng gương mặt của người kia, Văn Nhạc Tình cũng đã có thể nhận ra đó là Văn Lận Hàn.
Sao anh ta vẫn chưa về nước Mỹ?
Sao anh ta lại xuất hiện ở bệnh viện tỉnh này? Hôm nay, người trong bệnh viện tỉnh này bảo họ đã mời các bác sĩ nổi tiếng trong giới y học ở khắp các quốc gia đến, thế là bao gồm cả Văn Lận Hàn sao?
Trước giờ người anh trai “thân yêu” này của cô sẽ không tham gia các hoạt động kiểu như thế này, cho dù ở khắp nơi đều có người muốn mới anh nhưng anh rất ít khi đồng ý. Tính cách trầm lặng của Văn Nhạc Tình cũng chịu ảnh hưởng từ đối phương, nhưng dù sao cô cũng sẽ chọn tham gia một vài hoạt động, còn Văn Lận Hàn thì cứ như một vị thần cao ngạo, không ai có thể mời được anh.
Thế mà bây giờ anh lại xuất hiện ở đây.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, sắc mặt Văn Nhạc Tình bỗng chốc đanh lại.
Cô dứt khoát dời mắt khỏi người đàn ông kia, xoay người đi đến bên cạnh các đàn anh, đàn chị đang thảo luận cùng người khác cách đó không xa. Cô cầm lấy tài liệu lâm sàng tổng hợp lát nữa cần dùng từ trong tay họ. Văn Nhạc Tình không đi vào trong nữa, càng không thèm nhìn về lại bên kia lấy một cái.
Song, một lát sau, quả nhiên Văn Lận Hàn cũng là một trong các thành viên đến thực nghiệm lâm sàng cùng giảng dạy hôm nay, hơn nữa cũng có rất nhiều người trong giới y học đến vì ngưỡng mộ, công việc được tiến hành rất nghiêm túc.
Cũng chính vì ở đây ai cũng đang tập trung làm việc nghiêm túc nên dù Văn Nhạc Tình không muốn ở cùng một chỗ với anh ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Các đàn anh, đàn chị cũng để ý thấy Văn Lận Hàn, tất nhiên họ cũng chỉ khẽ liếc về phía Văn Nhạc Tình, thấy cô đeo khẩu trang trong suốt cả quá trình, trừ ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào tài liệu ở trong tay ra thì không thấy vẻ khác thường nên họ cũng không tiện nói gì thêm.
Lúc thực nghiệm lâm sàng tiến hành được một nửa, lãnh đạo bệnh viện tỉnh kia bỗng nhiên bảo cô đưa những tài liệu đang cầm trong tay cho Văn Lận Hàn.
Văn Nhạc Tình dứt khoát đưa tài liệu trong tay cho một chị khóa trêи, dùng ánh mắt ra hiệu nhờ đối phương giúp đỡ.
Nhưng lúc này, những người khác đều nhìn cô, rõ ràng vừa rồi, lúc đang làm thực nghiệm lâm sàng, thái độ của Văn Nhạc Tình đều rất tốt, tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, kiến thức chuyên ngành cũng không hề thua kém ai. Nhưng bây giờ chỉ có chút chuyện vặt là đi vòng sang giường thí nghiệm ở phía trước, đến chỗ Văn Lận Hàn rồi đưa tài liệu cho anh ta thôi mà biếu hiện của cô bỗng dưng không được ổn cho lắm.
Rõ ràng mọi người đang rất vội, cô lại còn làm chậm trễ mất bao nhiêu thời gian khiến cho họ phải nhìn về phía cô xem thử.
Hơn nữa, bây giờ còn đang truyền hình trực tiếp cho toàn bộ sinh viên của Học viện Y học quan sát, chí ít có mấy ngàn cặp mắt đang dõi theo họ.
“Chị à, giúp em đi.” Văn Nhạc Tình khẽ nói.
Chị khóa trêи kia nhìn cô, rồi lại nhìn ánh mắt lạnh lùng từ phía bên kia của Văn Lận Hàn, nhìn một lúc lâu, đàn chị lại cảm thấy hơi lành lạnh như đứng ngồi không yên, lúc này cô mới đáp lại: “Chị đang cầm dụng cụ trong tay mà, không đem qua được.”
Văn Nhạc Tình liếc mấy thứ trong tay đàn chị, lại quay sang nhìn một người anh khóa trêи đứng bên cạnh, thấy trong tay người này không cầm gì hết, nhưng chuyện kiểu này mà lại đưa cho anh khóa trêи làm, thế thì cô… quá đáng quá.
Cô lại liếc sang ống kính phía bên kia, Văn Nhạc Tình quyết định không kéo dài thời gian nữa mà cầm tài liệu đưa cho Văn Lận Hàn, trêи mặt cô không hề có thái độ khác thường nào, thêm nữa vì vẫn luôn đeo khẩu trang nên thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng, lại không có điểm gì kỳ lạ cả.
Bên cạnh phòng lâm sàng có một màn ảnh lớn, bóng dáng của cô và Văn Lận Hàn được phóng to ở trêи màn hình, đồng thời cạnh bên có hiện lên hình ảnh các tập tài liệu điện tử cùng các loại bản vẽ và kiến thức trêи phương diện y học lâm sàng. Cô không nhìn bất kỳ ai, cũng không màng đến màn ảnh lớn, chỉ nói với giọng hết sức xã giao: “Bác sĩ Văn, tư liệu mà anh cần đây.”
Nói xong, không chờ Văn Lận Hàn đưa tay ra nhận, cô đã nhanh chóng đặt tập tài liệu lên chiếc bàn trước mặt đối phương, sau đó xoay người đi sang một bên. Văn Nhạc Tình khẽ gật đầu đầy khách sáo với lãnh đạo bệnh viện tỉnh và người phụ trách sắp xếp hoạt động, thống kê tiền lương cho đợt công tác này, lúc này cô mới lui về cạnh anh chị khóa trêи của mình.
Cô đến rồi đi như thể không nhìn thấy người đàn ông được các lãnh đạo của Học viện Y học đang vây xung quanh kia, cũng như thể không cảm nhận được ánh mắt của anh ta đang nhìn mình giống như người kia chỉ là một nhân tài được rất nhiều người trong giới y học ngưỡng mộ nhưng đầy xa lạ, chẳng liên quan gì đến cô cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!