Dù biết rõ Phong Lăng đang cố tình cãi bướng nhưng Văn Nhạc Tình nghe xong câu trả lời kia thì cũng toát mồ hôi hột, cô vô thức hắng giọng một cái nhắc nhở Phong Lăng chú ý lời nói của bản thân.
Nhưng Phong Lăng vẫn bình tĩnh nhìn cô: “Trong căn cứ có nhiều đàn ông như thế, còn kiểu người mới đầu chẳng hiểu chút gì về tình cảm như em thì rất dễ bị người ta dụ dỗ. Nếu lúc đó có một người khác thích em, đối xử tốt với em thì có lẽ em cũng sẽ đáp lại tình cảm của người ta.”
“Sao thế được, lúc đó có khi Kiều Phỉ còn thể hiện rõ ràng tình cảm với em trước cả Lệ lão đại nữa cơ mà. Em có rung động với Kiểu Phỉ không?”
Văn Nhạc Tình vừa nói vừa nháy mắt với cô, nhắc khéo sau lưng có người.
Phong Lăng lập tức im lặng, sau đó lại đáp một cách đàng hoàng và trịnh trọng: “Có lẽ là do Lệ lão đại đẹp trai hơn huấn luyện viên Kiều một chút, xét về ngoại hình thì Lệ lão đại nắm chắc phần thắng rồi.”
Văn Nhạc Tình nén cười: “Thật sao? Chị thấy Kiều Phỉ cũng đẹp trai mà.”
Xin em đó, xin em đó Phong Lăng ơi, bây giờ, nếu em nói được một câu Lệ lão đại đẹp trai hơn hoặc là nói vài câu bênh vực Lệ lão đại trong chủ đề có đẹp trai hay không này cũng được, như thế có lẽ tình hình sẽ không quá nghiêm trọng, em đừng có cãi bướng tìm đường chết nữa…
Thế nhưng Phong Lăng dựa vào cạnh bàn, ra vẻ nghiêm túc, giơ tay lên sờ cằm: “Cũng đúng! Nếu lúc trước, em nghĩ kỹ lại một chút thì có lẽ bây giờ đã hẹn hò với huấn luyện viên Kiều được ba năm rồi cũng nên.”
Văn Nhạc Tình cười trừ, không tìm đường chết thì sẽ không chết, thật sự không cứu được cô nữa rồi.
“Nói đi nói lại, trừ việc đẹp mã hơn người với quyền cao chức trọng ra thì Lệ lão đại cũng chỉ là một tên ác ma nhiều năm ăn hϊế͙p͙ em ở trong căn cứ thôi. Trước kia không biết em bị trúng tà gì mà lại đi thích anh ấy nữa, giờ nghĩ kỹ lại thì chuyện em không nên làm nhất là cùng anh ấy…”
Văn Nhạc Tình đột nhiên nhìn chằm chằm phía sau lưng Phong Lăng, cô bỗng hét lên.
“Nam Hành!”
Phong Lăng còn chưa nói xong, đang định nói cho hết nửa câu sau thì bị cắt ngang giữa chừng.
Cô xoay người quay đầu lại.
Người đàn ông bận một chiếc áo sơ mi đen đang đứng yên lặng ở phía sau, anh xắn tay áo một cách từ tốn, cùng lúc đó anh nở một nụ cười mỉm như có như không với Văn Nhạc Tình, đánh tiếng hỏi thăm với giọng điệu rất bình thường: “Không phải anh của em cũng đang ở thành phố T à, sao em lại có thời gian rảnh đến đây vậy?”
Nói xong, người đàn ông bước tới nhưng lại không nhìn về phía Phong Lăng: “Em đến thành phố T cũng được một khoảng thời gian rồi, định khi nào mới về Mỹ lại?”
Từ đầu đến cuối anh chỉ nói chuyện với Văn Nhạc Tình.
“Em đã ký hợp đồng với Học viện Y học bên này rồi, ít nhất phải hết ba tháng mới đổi chỗ được.” Văn Nhạc Tình cảm thấy bầu không khí này có hơi gượng gạo, cô vừa đáp vừa lia mắt ra hiệu cho Phong Lăng mau mở miệng giải thích vài câu.
Lúc Lệ Nam Hành đi ngang qua, anh nhìn bàn trà một lượt, nghe xong thì nở nụ cười như đang khách sáo, giọng nói lạnh nhạt khiến người ta không cảm nhận được cảm xúc gì ở trong đó: “Em muốn uống gì không? Tôi thấy sắc mặt của em rất bình thường, nước ngọt thì thôi đi, làm một tách trà nhé? Trong khách sạn này có nhiều loại trà hoa lắm, là một lựa chọn không tồi cho các cô gái đấy.”
“Gì cũng được, đều được cả.” Văn Nhạc Tình vội vàng đáp lại.
Sau năm phút, Lệ Nam Hành mang hai tách trà hoa hồng hảo hạng nhất đến đặt xuống trước bàn của hai cô gái.
Văn Nhạc Tình vội nói: “Cảm ơn.”
“Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi đi thay quần áo.” Người đàn ông hờ hững nói.
“Được, được.” Văn Nhạc Tình cảm thấy mình quen biết Lệ Nam Hành nhiều năm như thế, dù sao cũng được coi như là bạn nối khố lớn lên cùng nhau, vậy mà đây là lần đầu cô cảm thấy mình phải cẩn thận đè đặt như vậy khi nói chuyện với anh, cứ lo lắng là mình sẽ đổ thêm dầu vào lửa mãi. Lệ Nam Hành gật đầu rồi xoay người đi vào phòng ngủ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!