Văn Lận Hàn đè vai Văn Nhạc Tình xuống, sắc mặt nặng nề: “Tiểu Tình, tâm trạng của em đang không tốt, vứt bỏ cơ hội quý giá ở Mỹ, chạy tới Hải Thành làm một giáo sư thỉnh giảng, anh không trách em nhưng bản thân em bị dị ứng rượu mà lại còn chạy đi uống rượu, em không muốn sống nữa hay muốn làm gì?”
Văn Nhạc Tình không nói lời nào, chỉ cố sức giãy giụa. Mới qua một lát mà một vùng da trêи cổ cô đã đỏ ửng, có một ít mụn nhỏ màu đỏ mọc lên chỉ chít, đây đã là triệu chứng ban đầu của dị ứng, vừa ngứa vừa đau, lúc hít thở cũng rất khó khăn. Nhưng đau thế nào cũng không đau bằng khi người đàn ông này quẳng trái tim cô xuống mặt đất, đồng thời lựa chọn cưới một người phụ nữ khác.
Văn Lận Hàn không buông tay, những người khác trong phòng VIP đều đã ra ngoài, anh ta cũng không cần bận tâm tới thể diện của Văn Nhạc Tình nữa, thế là cúi đầu nhìn Văn Nhạc Tình nói: “Nếu anh không nhìn thấy lá thư do em viết trước khi rời khỏi Mỹ trong email của anh, nếu anh không nhận ra cảm xúc cực đoan của em, không đuổi theo mà để cho em tiếp tục uống vào thì sợ là lát nữa, em sẽ bị dị ứng đến lên cơn sốc luôn đấy. Nếu cứ uống thêm nữa, đến khi xảy ra chuyện, dù lập tức đưa đến bệnh viện thì cũng không kịp, em muốn dùng mạng của mình để uy hϊế͙p͙ anh, ngăn cản anh đính hôn…”
“Em không có!” Văn Nhạc Tình chợt lên tiếng, cắt ngang lời anh ta, rồi đưa mắt nhìn về phía Văn Lận Hàn: “Cho dù em thật sự chết ở chỗ này cũng không có liên quan gì tới anh. Ngay từ mấy năm trước, anh đã nói anh có cuộc sống của anh, em có cuộc sống của em, chúng ta vốn không nên quá thân thiết với nhau, không phải sao? Anh trai, mục đích của anh không phải khiến em rời khỏi anh ư? Rõ ràng anh chẳng có chút hứng thú nào với người phụ nữ kia nhưng bởi vì ba mẹ đều thích cô ta, đứa con trai ngoan từ trước đến nay luôn tôn trọng họ như anh, ngay cả chuyện lớn như kết hôn, anh cũng có thể mặc cho họ quyết định! Anh biết rõ em sẽ nổi giận khi trông thấy cô ta, nhưng anh vẫn đồng ý đính hôn. Anh ép em phải bỏ cuộc! Được! Bây giờ em bỏ cuộc rồi! Cho dù em bị dị ứng hay uống đến chết cũng không ngăn được anh. Sau này, em sẽ không quấy rầy anh nữa! Sự sống chết của em không liên quan gì đến anh, anh không có bất kỳ trách nhiệm gì cả! Sẽ chẳng có ai trách móc, đổ lỗi cho anh đâu! Anh tiếp tục làm con trai ngoan nhà họ Văn của anh đi! Anh buông em ra!”
Văn Lận Hàn đanh mặt lại: “Tiểu Tình, em bình tĩnh lại được không?”
Văn Lạc Tình không đẩy anh ta ra được, chắc là vì cô đã uống quá nhiều rượu. Khắp người vừa nổi nốt đỏ vừa ngứa ngáy, tay chân cũng bát đầu run lẩy bẩy, không còn chút sức lực nào.
Không phải anh luôn mồm nói rằng nếu như cô còn quấy rầy mình nữa thì anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Văn, từ đó về sau sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa sao?
Không phải anh nói không thể chịu nổi những hành vi xằng bậy của cô, cho dù cô có làm gì anh cũng sẽ không có ý kiến gì, mặc kệ cô, thích thế nào thì làm thế ấy sao?
Trước khi rời khỏi Mỹ, cũng chỉ vì trong lòng phiền muộn nên cô mới thức cả đêm ngồi trước máy tính, viết một lá thư rất dài rất dài, viết ra tất cả tình cảm của cô dành cho anh ta từ năm mười sáu tuổi đến nay, sau đó gửi tới hòm thư điện tử mà anh ta đã không còn sử dụng trong rất nhiều năm.
Cô tưởng rằng đối phương không thấy được, Văn Lận Hàn đã không còn sử dụng hòm thư đó từ lâu rồi.
Thế nhưng không ngờ rằng anh ta lại đọc được.
Đọc được thì làm sao. Tất cả những gì cô thể hiện trong bao năm qua chẳng lẽ không thẳng thắn bằng những câu chữ cứng ngắc kia sao?
Bây giờ rốt cuộc cô cũng đã muốn bỏ cuộc hoàn toàn, muốn rời khỏi cuộc sống của anh ta, cho dù máu trong tim sắp rỉ sạch cũng sẽ không làm phiền anh nữa ta, như vậy chẳng phải đúng theo ý của anh ta, cuối cùng đã trả lại yên tĩnh cho anh ta rồi ư?
Cuối cùng anh ta cũng có thể thoát khỏi cô rồi.
Ngày mai, anh ta sẽ đính hôn, đúng như mong muốn của anh ta về một cuộc sống mà mọi thứ đều được tiến hành từng bước, không vượt quá tất cả phạm vi kiểm soát, hết thảy đều theo nề nếp cũ, yên ả bình lặng. Đây chính là cuộc sống mà anh ta muốn.
Trông thấy trêи cổ và trêи mặt Văn Nhạc Tình càng ngày càng có nhiều mụn nhỏ màu đỏ, Văn Lận Hàn không nói tiếp nữa mà ôm lấy eo cô, bước ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!