Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đừng Sợ! Có Anh Đây Rồi? (Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình) - Quý Noãn (FULL)

Văn Nhạc Tình đột ngột im bặt, mờ mịt quay qua nhìn về phía người căn bản không thể xuất hiện ở nơi này.

Trong khoảnh khắc bốn mát nhìn nhau, đầu ngón tay đang cầm micro của cô dần trở nên lạnh toát, sau đó bỗng nhiên cô nở nụ cười: “Đúng là uống nhiều rồi, nhìn người mà cũng có thể bị ảo giác.”

Nói thì nói vậy nhưng cô lại đứng nguyên tại chỗ không hề động đậy, tay nắm thật chặt micro, bỗng nhiên chẳng nói được gì nữa.

Thấy vừa rồi Văn Nhạc Tình còn la hét thề thốt, mà hiện tại, cho dù chỉ cảm thấy trước mặt là một ảo giác thôi mà cô đã trở nên sợ hãi, mọi người liền thấy đau đầu.

Văn Lận Hàn đi tới, người đàn ông cao hơn một mét tám, nhìn người phụ nữ thấp hơn mình một cái đầu, ánh mắt lạnh lùng: “Lặp lại những lời em vừa nói một lần nữa.”

Văn Nhạc Tình đưa micro lên miệng, nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy ảo giác này hình như hơi quá chân thực, thậm chí ngay cả mùi hương trêи người cũng giống của Văn Lận Hàn đến vậy.

Cứ đứng chôn chân như vậy ở đó lâu thật lâu, Văn Nhạc Tình vừa siết chặt thứ đang cầm vừa nhìn đối phương, hình bóng mơ hồ trước mắt càng ngày càng trở nên rõ ràng. Cuối cùng, lúc trông thấy ý lạnh trong mắt Văn Lận Hàn, đôi mắt cô đột nhiên đỏ lên: “Anh…”

Mọi người: “…”

Nhát gan quá! Từng ấy năm mà chẳng tiến bộ chút nào cả!

“Không phải ảo giác à?” Giọng Văn Lận Hàn thản nhiên.

Văn Nhạc Tình chợt mỉm cười, nhưng lại vừa cười vừa đỏ mát: “Chắc là ảo giác rồi, kiểu người như Văn Lận Hàn ấy à, cho dù tôi có cởi hết quần áo bò lên giường thì anh ấy cũng sẽ không hề dao động mà đuổi tôi ra ngoài, sao người như thế có thể đến thành phố T được. Hôm nay rõ ràng là… Rõ ràng là ngày anh ấy nên chuẩn bị đính hôn, ngày mai là ngày đính hôn của anh ấy rồi, anh ấy không thể tới đây được.”

Nói xong, cô lại đảo mắt nhìn về phía đám bạn bè đang ngồi trêи sofa, tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý mà không nói gì, chỉ nhìn về phía này. Văn Nhạc Tình cảm thấy tay chân lạnh lẽo, bỗng ném microe trong tay xuống, trong phòng VIP chợt vang lên âm thanh micro chưa tắt bị rơi xuống đất, tiếng “ầm” kinh động đến mọi người. Cô chợt xoay người chạy ra bên ngoài. Nhưng vừa chạy được nửa bước, Văn Nhạc Tình đã bị một cánh tay thình lình vươn tới, túm phần eo, kéo về. Giây phút va mạnh vào *** người đàn ông, Văn Nhạc Tình cúi đầu tránh né hơi thở của anh ta, hai tay cố sức đẩy ra: “Anh muốn đính hôn thì đính hôn đi, tôi rất ổn, anh không cần phải tới thành phố T, anh đi đi”

Văn Lận Hàn cúi đầu nhìn người con gái đang ra sức giãy giụa trong lòng mình, anh ta không lên tiếng, chỉ đảo mắt nhìn về phía đàn anh đã ở bên cạnh Văn Nhạc Tình rất nhiều năm đang ngồi trêи ghế sofa. Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người đàn ông chạm nhau, những người xung quanh đường như cảm thấy ở đâu đó có những mũi tên lạnh lẽo đang lặng lẽ bắn ra rào rào.

“Bác sĩ Văn, bình thường Tiểu Tình không thế này, anh khiến em ấy chịu đả kϊƈɦ đến mức này, hiện tại mới thấy cắn rứt lương tâm, muốn đưa người về Mỹ, có phải quá muộn rồi không?” Đàn anh ngồi ở đó, khóe miệng hơi cong lên nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.

“Đưa một người dị ứng với cồn tới chỗ như thế này, mặc cho em ấy uống thành như vậy, mặc cho em ấy đứng ở đây phát điên. Bây giờ, tôi không đến, chẳng lẽ lại đợi em ấy dị ứng đến mức bị sốc, đứng trong phòng cấp cứu, chờ em ấy bị đẩy vào ư?” Văn Lận Hàn đè chặt người phụ nữ vào trong lòng mình, đồng thời dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn đàn anh: “Anh chưa từng trông thấy dáng vẻ của em ấy khi bị dị ứng, hay là không biết đã bao nhiêu năm em ấy không uống rượu rồi?”

Người đàn ông được gọi là đàn anh lập tức nhăn mày: “Tiểu Tình bắt đầu bị từ bao giờ?”

Đàn chị ngồi bên cạnh lúc này mới bỗng nhiên nhớ ra, vỗ đầu một cái: “Ôi chao, em quên mất, ngày trước lúc còn đi học, quả thực Tiểu Tình không bị dị ứng, về sau, trong cái lần em ấy bị gãy xương phải nằm viện, y tá trực là người mới đi làm, cho em ấy dùng sai thuốc, hơn nữa còn dùng quá liều nên để lại di chứng dị ứng nghiêm trọng với cồn và một vài loại thuốc khác. Lúc đó, các anh đều không ở đấy, đúng là chẳng có mấy ai biết chuyện này, bản thân Tiểu Tình cũng không nói, có điều mấy năm nay, quả thực em ấy không còn uống rượu nữa.”

Trong nháy mắt, cả đám người lại một lần nữa rơi vào không khí tĩnh lặng, đều nhìn về phía Văn Lận Hàn.

Nếu bản thân Tiểu Tình biết mình có bệnh dị ứng với cồn mà ngày hôm nay lại liều mạng uống như vậy, đây không phải là vội vàng muốn uống đến chết luôn sao?

Thấy Văn Nhạc Tình được Bác sĩ Văn ôm vào trong lòng, bọn họ đột nhiên không xác định được tối hôm nay, cô nổi điên như vậy rốt cuộc là muốn làm gì. Nếu sau đó không ai phát hiện triệu chứng của cô, nếu giờ cô về một mình, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sẽ chẳng có ai biết. Phần lớn mọi người ở đây đều là người làm trong ngành y, với loại chuyện như dị ứng rượu này, nếu thật sự nghiêm trọng thì nó có thể sẽ gây chết người.

“Anh bỏ em ra… Văn Lận Hàn, anh buông ra…” Văn Nhạc Tình bị người đàn ông ấn vào trong ***, hô hấp không thông, đỏ mắt đẩy anh ta: “Em không cần anh nữa, anh có nghe thấy không, cho dù Văn Nhạc Tình em uống đến chết ở đây cũng không cần anh nữa, anh mặc xác em đi…”

“Đừng có quấy, có chuyện gì đợi tỉnh rượu rồi hãy nói.” Văn Lận Hàn nhìn người phụ nữ bởi hô hấp không thông mà gương mặt đỏ lên trong lòng mình: “Giờ phải tới bệnh viện tiêm thuốc kháng dị ứng và rửa ruột, em cứ thế này thì sẽ xảy ra chuyện đó.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!