Sau khi đóng cửa, Phong Lãng đứng ngoài cửa nhìn chiếc xe jeep màu đen trước mặt, đây cũng là kiểu xe Lệ Nam Hành thích. Anh ở lại Hải Thành cũng không lâu, vậy mà còn cố ý mua một chiếc xe, định thường xuyên đến Hải Thành à?
Trước kia, hình như cô từng nghe ai nói, gần đây bởi vì việc buôn bán vũ khí ngầm giữa anh và anh Mặc mà anh sẽ thường xuyên bay tới đây, không biết có phải bởi vì nguyên nhân này không.
Thế nhưng cô chạy đến một nơi lạ lẫm như Hải Thành rốt cuộc là đang muốn trốn tránh cái gì chứ?
Một mình Phong Lăng đứng ngoài cửa xe, hứng gió lạnh một hồi lâu. Lúc cảm thấy tâm trạng buồn rầu tích tụ lâu ngày đã tiêu tan bớt cô mới mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái. Sau khi ngồi xuống cô quay đầu liếc nhìn về phía sau, thấy người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp khi bị cô nhét vào, không hề động đậy.
Hóa ra là say thật.
Cô dời ánh mắt đi, thắt đây an toàn, lái xe đưa anh đi tìm khách sạn.
Cô không biết anh ở đâu, chỉ có thể tìm một khách sạn gần đây cho anh ở trước.
Tóm lại là không thể mang anh về chỗ cô ở bây giờ, không thể làm chuyện dẫn sói vào nhà như thế được.
Cho dù mấy tháng gần đây con sói này gần như biến thành một con sói lạnh nhạt, nhưng chung quy vẫn là sói.
Phong Lăng lái xe đến một khách sạn năm sao gần Club Tử Tỉnh Thành, cô cũng không có quá nhiều khái niệm về khách sạn năm sao hay là bảy sao gì đó, chỉ thấy khách sạn này trông khá ổn. Cô đậu xe ở bãi đỗ xe đối diện, lúc xuống xe mở cửa ghế sau ra, thấy người đàn ông vẫn nằm sấp ở đó, cô đưa tay ra nâng người anh dậy.
Cũng chính vào giây phút này Phong Lăng mới nhận ra rằng, muốn đỡ một người đàn ông say bí tỉ ra khỏi xe còn khó hơn rất nhiều so với việc vác một bao cát nặng một trăm năm mươi cân rồi chạy.
Cô mất rất nhiều sức mới đỡ được anh dậy, sức nặng cả người anh đều đè hết lên vai cô, mãi cho đến khi cô khó khăn lắm mới kéo được anh ra khỏi xe thì anh lại lảo đảo dựa vào người cô, cứ để mặc cho cô đỡ. Mùi rượu trêи người anh phả vào mũi cô, khiến cô bực bội vô cớ. Sau khi khóa xe lại, cô đỡ anh đi về phía cửa chính khách sạn.
Chỗ này cũng không xa cửa chính khách sạn, có khoảng một trăm mét nhưng còn tốn sức hơn cả đi nửa cây số, thật sự không thể giải thích được là anh cố ý hay là sau khi người ta uống say đều như thế này, trạng thái này của anh giống như chỉ muốn đè chết cô vậy. Khó khăn lắm Phong Lăng mới đỡ được Lệ Nam Hành vào trong, nhân viên ở sảnh khách sạn nhìn thấy cô đỡ một người đàn ông cao lớn đi vào, liền vội vàng đi tới muốn đỡ giúp.
Nhưng Lệ Nam Hành lại lạnh lùng liếc mắt một cái về hướng mà Phong Lăng không thể nhìn thấy, đồng thời đưa tay lên vòng qua eo cô, thậm chí còn khom người áp sát đầu vào cổ cô, dáng vẻ lạnh lùng giống như kiểu trừ cô ra, người khác đừng tới gần.
Phong Lăng không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy bây giờ người đàn ông này như đang muốn dùng cánh tay trói cô lại, cô cúi đầu rồi nhìn anh một cách khó hiểu, nhưng cũng không thể nhìn thấy gương mặt và biểu cảm của anh. Chỉ thấy mấy nhân viên vốn muốn tới giúp đỡ kia đột nhiên không biết làm sao mà ai cũng vội vàng lùi lại phía sau, không ai đám lại gần.
Phong Lăng cảm thấy kì lạ.
Chẳng lẽ trước kia, Lệ lão đại từng ở khách sạn này? Những người này nhận ra anh? Cho nên không dám chạm vào anh?
Phong Lăng không phân tích ra được nguyên do, người đàn ông này thật sự quá nặng. Sau khi đỡ anh tới trước cửa thang máy cô mới mở miệng nói: “Mọi người giúp tôi mở một phòng, đợi sau khi tôi đỡ anh ấy vào rồi cho anh ấy nằm xuống xong, tôi sẽ xuống đưa chứng minh thư.”
“Được, xin cô chờ một chút.” Ngửi thấy mùi rượu trêи người đàn ông đẹp trai cao lớn mà cô đang đỡ, nhân viên lễ tân khẽ mỉm cười với vẻ vô cùng thông cảm, sau đó gọi bảo vệ tới giúp nhấn nút thang máy, đồng thời nhác nhở: “Mong cô cố gắng xuống sớm để bổ sung giấy tờ tùy thân. Chúng tôi thấy cô đang vất vả đỡ vị này cho nên mới phá lệ một lần, nếu là bình thường, chúng tôi không được phép mở cửa phòng khi chưa nhìn thấy giấy tờ.”