Lệ Nam Hành cười khẩy, bỏ điếu thuốc ra, sau đó tiện tay dụi nó vào trong cái gạt tàn ở cạnh, nói: “Lúc đó ở trước mặt anh, em không phải là con gái.”
Phong Lăng: “… Bây giờ cũng chẳng có gì khác trước cả, anh vẫn có thể coi tôi là con trai.”
“Khác chứ.” Có lẽ vì ít nhiều người đàn ông cũng bị ảnh hưởng bởi vết thương sau gáy, hoặc là chưa được nghỉ ngơi tốt, hoặc là vì vừa rút điếu thuốc ra, nên giọng nói của anh hơi trầm khàn.
Phong Lăng chẳng thèm đấu võ mồm với anh, cũng không buồn hỏi anh rốt cuộc là khác thế nào thì người đàn ông đã lại lên tiếng: “Bây giờ em là con gái, hơn nữa còn là cô gái mà anh thích.”
Có lẽ lời bày tỏ bất ngờ này cũng là một đòn trí mạng, nhưng Phong Lăng lại hờ hững nói: “Một người đàn ông đã kết hôn mà lại nói ra những lời này, anh không thấy xấu hổ à?”
Lệ Nam Hành nhíu mày: “Cần anh phải nhắc lại thêm mấy lần nữa? Anh chưa kết hôn, cũng không hề cưới bất kỳ ai, từ đầu tới cuối anh chỉ có một mình em, em không thể tin anh được à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!