Lệ Nam Hành không hề động đậy, chỉ vắt chéo đôi chân thẳng tắp khỏe khoắn, tùy ý dựa vào lưng ghế phía sau, cứ như vậy nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ: “Em làm ở võ quán này bao lâu rồi?”
Phong Lăng cầm cốc nước trong tay, chậm rãi uống thêm một ngụm, coi thường nói: “Không phải anh đã điều tra rồi sao Còn chuyện gì mà anh không biết? Cần phải hỏi tôi nữa à?”
“Anh thật sự không biết thời gian em đã làm việc ở đây.” Người đàn ông không giấu giếm, vẫn thản nhiên trước giọng điệu châm chọc của cô.
“Một năm rưỡi.” Phong Lăng hờ hững đáp, sau đó lại uống thêm một ngụm nước.
“Một năm rưỡi? Một võ quán nhỏ thế này mà em có thể làm việc ở đây lâu như vậy, chứng tỏ bây giờ ở võ quán này, lời nói của em và sự tồn tại của em đều đã có sức ảnh hưởng nhất định. Ví dụ như chiêu mộ một huấn luyện viên thực tập hay trợ lý gì đó, chắc em có thể tự mình quyết định đúng không?”
Phong Lăng có vẻ kinh ngạc, sau đó ngước mắt nhìn vê phía người đàn ông đang ngồi vắt tréo chân với dáng vẻ của một cậu chủ lớn: “Anh có ý gì?”
“Tạm thời anh không còn quản lý căn cứ XI nữa, A Phong đã làm thay anh rồi. Bây giờ anh có thể coi là một người sắp thất nghiệp rồi.” Lệ Nam Hành vừa nói vừa nhướng hàng lông mày anh tuấn: “Anh ở lại làm trợ lý cho em được không? Huấn luyện viên A Linh, xin hãy thu nhận anh.”
Phong Lăng: “…”
Phong Lăng cảm thấy dù tâm lý phòng bị của mình cao đến mức nào, cũng bị câu nói này đả kϊƈɦ tới mức bất ngờ, không
kịp đề phòng. Tạm thời Lệ Nam Hành không được quản lý căn cứ XI nữa, một người sắp thất nghiệp, làm trợ lý, xin cô hãy thu nhận anh.
Hình như trong câu nói này của anh có ẩn chứa nhiều tầng nghĩa, nhưng Phong Lăng lại không hiểu, nhất thời cô cầm cốc nước không nói gì, chỉ nhìn anh một cách khó hiểu.