Mặc Cảnh Thâm kéo cô lại, đặt lên bệ thủy tinh rồi cúi đầu hôn xuống, nhẹ nhàng gặm mút môi cô.
Đột nhiên anh vào đây thế này, Quý Noãn bị anh hôn đến toàn thân mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững.
Cả người cô bị mùi hương của anh bao quanh, hơi thở đàn ông lành lạnh mà cố chấp, có hơi ấm chỉ của riêng anh.
Cô mặc áo sơ mi của anh, chiều dài chỉ mấp mé che qua bắp đùi, chỉ cần hơi ngước mắt lên là anh sẽ có thể nhìn thấy đôi chân đang khép chặt lại qua tấm gương sát đất sau lưng cô trong phòng tắm.
Mặc Cảnh Thâm ôm cô chặt hơn, đặt ở trước người, nụ hôn càng lúc càng đắm đuối.
Trong phòng tắm, không gian chật hẹp, nhiệt độ tăng cao, hơi nóng bốc lên, vòi nước không ngừng phát ra tiếng nước ào ào.
Anh giữ gáy cô bằng một tay, tay kia ôm lấy vòng eo thon thả của cô, kéo cả người cô về phía trước. Quý Noãn không cách nào phòng bị, chỉ đành dán cả người vào ngực anh.
Trên tay Quý Noãn vẫn còn dính bọt sữa rửa mặt nên không dám đẩy anh ra. Cơ thể cô cũng không còn sức lực, tiếng nước chảy ngay bên tai khiến tâm trí cô rối bời.
Cô bỗng muốn đưa tay khóa vòi sen lại, kết quả, cô vừa mới giơ tay thì Mặc Cảnh Thâm đã không chút nể tình cắn vào lưỡi cô.
Quý Noãn vô thức vùng vẫy yếu ớt, khó khăn lắm mới tránh được, trong miệng phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Anh cười xấu xa, thì thầm bên tai cô: “Tránh cái gì? Mặc thế này, em muốn gì đây hả?”
Quý Noãn vừa tránh né vừa thở hổn hển: “Tối qua lúc tắm cho anh, quần áo đều bị ướt hết, không mặc đồ của anh, chẳng lẽ em phải…”
Mặc Cảnh Thâm cười, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm vô cùng trêu người: “Ở đây không có người ngoài, điều hòa không khí cũng rất ấm, em có thể chọn không mặc gì cả.”
Quý Noãn lườm anh: “Em không phải loại thích thả rông. Hơn nữa em chỉ muốn rửa mặt, chứ không muốn gì cả…”
Anh cố ý luồn tay xuống áo sơ mi của cô, Quý Noãn giật mình bởi sự xâm chiếm từ ngón tay anh. Cô chỉ nghe thấy giọng nói trêu chọc của anh vang lên bên tai: “Không muốn à? Vậy chỗ này bị sao thế?”
Toàn thân Quý Noãn bỗng chốc sụp đổ.
Cô đỏ mặt, vùi đầu vào cổ anh, khẽ nức nở, cơ thể phát run.
***
Mặc Cảnh Thâm đưa cô lên đỉnh mấy lần, đến khi cô sắp không chịu nổi mới hung bạo đè cô xuống.
Giày vò trong phòng tắm hồi lâu, anh khàn giọng cười khẽ: “Ra ngoài nhé?”
Quý Noãn: “… Thả em xuống trước đã!”
Mặc Cảnh Thâm hơi nhếch môi, không buông cô ra mà cứ như vậy bế cô ra ngoài. Quý Noãn vùi đầu vào cổ anh, ngón chân bị chỗ tiếp xúc giữa hai người kích thích mà co quắp lại.
Cô bị anh thả xuống giường rồi đè lên.
Nhìn mái tóc dài xõa tung của cô, anh nhấc một lọn đưa lên môi khẽ hôn.
Quý Noãn vừa thở gấp vừa không nhịn được cười, giơ tay kéo tóc về, oán giận nói: “Mới sáng ra đã thế này, anh muốn lấy đi nửa cái mạng của em mới vừa lòng phải không?”
Anh tiện tay vén tóc cô, sau đó trượt dọc xuống xương quai xanh của cô. Lúc Quý Noãn không chịu nổi kiểu trêu chọc này mà run lên thì anh hừ nhẹ, cười khẽ bên tai cô: “Mấy ngày nay bận đến mức nửa đêm mới về, người phụ nữ của mình ngủ bên cạnh mà chỉ có thể ôm chứ không thể ăn, vậy mà em vẫn không cho anh hưởng chút lợi sao?”
“Anh có thể đánh thức em…”
Anh cười: “Không đành lòng.”
“Vậy bây giờ anh nỡ lòng rồi hả? Sáng nay em đói đến tỉnh cả ngủ mà anh còn bóc lột em!”
Mặc Cảnh Thâm ừ một tiếng: “Mệt lắm hả? Vậy anh sẽ chậm một chút.”
Quý Noãn: “…”
Chậm một chút?
Rõ ràng anh đổi cách thong dong để giày vò cô đây mà!
Quý Noãn khó chịu vì động tác giày vò của anh đột nhiên chậm lại, toàn thân tê dại, bỗng ưỡn người lên phối hợp.
Mặc Cảnh Thâm nhướng mày, đột nhiên thụt lùi lại theo động tác của cô.
Cô càng chủ động tới gần, anh càng thụt lùi về sau.
Cứ tới tới lui lui như thế mấy lần, Quý Noãn bị anh chọc giận, liền đưa tay đẩy anh một cái thật mạnh: “Vô lại! Anh cố ý!”
Thấy cô ngay cả nổi giận cũng quyến rũ, Mặc Cảnh Thâm nhếch môi, bất ngờ tiến sâu vào trong.
Vừa rồi Quý Noãn còn định đẩy anh ra, nháy mắt lại vì động tác này mà rên rỉ một tiếng, rốt cuộc không nói được câu nào mà trừng mắt nhìn anh.
Hồi lâu sau cô mới miễn cưỡng thở ra một hơi, yếu ớt khàn giọng lên án: “Thật là bị vẻ ngoài của anh lừa mà, đúng là đồ cầm…thú…”
Mặc Cảnh Thâm cười nhẹ: “Em mặc thế này trước mặt anh, nếu anh không làm gì thì còn không bằng cầm thú.”
Quý Noãn: “…”
Cô không phản bác được!
***
Hai tiếng sau, rốt cuộc Quý Noãn cũng có thể rời giường để ăn cơm. Mặc Cảnh Thâm chu đáo đẩy xe thức ăn mà nhân viên phục vụ của khách sạn đưa vào đến bên giường cho cô, tránh để cô xuống giường mà bị đau.
Dù sao bây giờ chân cô cũng thật sự đang run rẩy.
“Sau này, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải hỏi anh trước, đừng suy nghĩ lung tung rồi buồn một mình, nhớ chưa?” Mặc Cảnh Thâm đưa đồ ăn cho cô, ánh mắt nghiêm túc giống như cái tên lưu manh ban sáng không phải là anh vậy.
Quý Noãn cắn miếng nấm kim châm thơm ngon, ngước lên nói: “Hôm qua là tại em không biết rõ tình hình, là em sai, nhưng anh cũng nên nhắc nhở em trước. Nếu anh không nói, đổi lại là người phụ nữ khác thì đã không chấp nhận được rồi.”
Mặc Cảnh Thâm nhướng mày: “Vẫn còn sức tranh luận đúng sai với anh à?”
Quý Noãn: “Hết sức rồi!”
Anh cười, không trêu cô nữa mà để cô yên tâm ăn cơm.
Đến khi Quý Noãn ăn no, Mặc Cảnh Thâm mới chậm rãi lên tiếng: “Còn nhớ tối qua đã hứa gì với anh không?”
“Hả? Em đã hứa gì nhỉ?” Quý Noãn không nhớ mình đã hứa gì, trố mắt ngạc nhiên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!