Sáng sớm ngày hôm sau.
Không khí sau ngày lễ vẫn tiếp tục kéo dài. Vén rèm cửa lên là có thể thấy băng tuyết ngập trời và rất nhiều đôi tình nhân dậy sớm cùng mặc quần áo thật dày chạy bộ buổi sáng ở bên ngoài.
Đêm qua đèn trêи cây thông Noel đã được tắt đi, thế nhưng đồ trang trí vẫn lấp lánh đủ loại màu sắc chói mắt dưới nắng sớm.
Buổi sáng Phong Lăng không có chuyện gì cần phải làm, chương trình giảng dạy phần lớn đều bắt đầu sau mười giờ sáng hoặc là sau một giờ chiều.
Cô tự chiên cho mình một quả trứng gà, lại nướng thêm hai miếng bánh mì, tùy tiện quết chút mứt hoa quả vị việt quất, thả một lá rau và một lát chân giò hun khói vào, rồi cắt thành sandwich để ăn.
Sau khi ăn xong, cô mặc áo khoác vào chuẩn bị đi ra ngoài chạy hai vòng. Mặc dù đã rời khỏi căn cứ từ lâu, không cần phải huấn luyện mỗi ngày nhưng Phong Lăng đã sớm hình thành thói quen sinh hoạt, mỗi ngày lúc lên lớp dạy học viên vài động tác, lượng vận động đó căn bản là không đủ, cô phải chạy hai, ba kilomet mỗi sáng sớm mới thấy thoải mái.
Mở cửa, Phong Lăng đang muốn bước ra thì trông thấy một bóng người đang đứng thẳng trước cửa sổ cạnh hành lang.
Phong Lăng ngước mắt lên liền thấy Lệ Nam Hành đứng ở nơi đó, quay lưng lại với nắng sớm ngoài cửa sổ.
Cô ngẩn ra, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trêи cổ tay rồi lại nhìn về phía người đàn ông.
Nghe thấy tiếng cửa, Lệ Nam Hành ngẩng lên nhìn cô: “Ngủ ngon không?”
Thấy người đàn ông vẫn mặc bộ quần áo tối qua, lại ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, cô đảo mắt quả nhiên trông thấy vài đầu mầu thuốc lá trêи thùng hút thuốc bên cạnh thang máy.
“Anh ở đây cả tối hôm qua?” Cô quay lại nhìn về phía anh.
Lúc này người đàn ông đang đưa lưng về phía nắng sớm ngoài cửa sổ, nhìn cô, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận, chỉ nói: “It nhất tối hôm qua anh không quấy rầy em nghỉ ngơi.”
Phong Lăng im lặng nhìn anh, ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Vậy nên anh đứng nhả khói trước cửa nhà tôi?”
Vầng trán lạnh lùng của Lệ Nam Hành khẽ nhíu lại, anh ngước mắt nhìn điều hòa không khí và đường thải khói trêи hành lang: “Anh thấy bên cạnh cầu thang an toàn có ghi mấy chữ “Khu vực hút thuốc”, hơn nữa, hiệu quả ngăn cách của cửa phòng em rất tốt, khói thuốc hẳn là không ảnh hưởng được tới em.”
Phong Lăng thật sự khâm phục sát đất hành vi không biết xấu hổ trước sau như một của Lệ Nam Hành, cô nắm chặt quả đấm cửa: “Canh trước cửa nhà tôi làm gì? Tôi phải ra ngoài đi làm, không có thời gian đối phó với anh. Không phải tối hôm qua đã bảo anh đi rồi sao?”
“Anh có nói là anh sẽ đi à?”
Phong Lăng nhíu mày: “Thế rồi sao? Tôi cũng không muốn nói chuyện với anh, tối hôm qua tôi đã nói hết những gì cần nói rồi. Tôi nói lại lần nữa, tôi đã từ bỏ rồi, không muốn nhắc lại bất cứ chuyện øì liên quan tới quá khứ nữa, bây giờ tôi phải đi làm.”
Lệ Nam Hành đút một tay trong túi quần, cúi đầu nhếch miệng nở nụ cười, sau đó lại nhướng mày, đảo mắt nhìn cô: “Bây giờ anh cũng không muốn nói gì cả, em cứ việc đi làm, anh không quấy rầy em.”
“Thế anh đi đi.”
“Anh đi đâu chứ?”
“Trở về khách sạn, trở về Los Angeles, về xe, hoặc là trở về tất cả mọi nơi thuộc về anh, muốn đi đâu thì đi, không liên quan đến tôi.”
“Ai nói cho em biết anh ở khách sạn?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!