Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đừng Sợ! Có Anh Đây Rồi? (Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình) - Quý Noãn (FULL)

Đến Văn Nhạc Tình cũng có thể nhận ra cô, huống chỉ là Lệ Nam Hành.

Nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ tới còn có một ngày gặp lại anh.

Phong Lăng xoay người, nhìn về phía người đàn ông cao hơn mình rất nhiêu sau lưng: “Anh Lệ, nguyên nhân ban đầu tôi rời đi cũng không phải vì tôi muốn chạy trốn, mà là bị mấy vị nắm quyền của nhà họ Lệ ép đi, thể diện gì cũng mất hết, bị cứng rắn ép buộc rời đi, vậy nên, cái gọi là mất tích hai năm, lại bị ai đó đau khổ tìm kiếm hai năm, hết thảy đều không nên tồn tại. Tôi không có lý do gì để được ai đó tìm kiếm, anh cũng không có bất kỳ lý do gì để tìm kiếm tôi, bây giờ ở chỗ này, cũng chẳng có gì cần thiết cả.”

Nhìn thiếu nữ tóc ngắn ngây ngô trước kia đã lột xác trong hai năm, cảm xúc của cô, vẻ mặt của cô vừa thờ ơ vừa xa lạ ngập tràn xa cách, không cho phép bất kỳ ai tới gần.

Lệ Nam Hành nhìn cô bằng ánh mắt nặng trĩu, anh đi lên trước, trong chớp mắt Phong Lăng đề phòng lui về phía sau một bước, Lệ Nam Hành cụp mắt, nhìn đôi mắt lạnh lùng của cô: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”

Không phải lão đại, không phải Lệ Nam Hành.

Anh Lệ?

Giọng nói của Phong Lăng rất bình tĩnh: “Từ lâu tôi đã không còn là người của căn cứ XI nữa, tôi nên gọi anh là gì đây?”

Lúc đang nói chuyện, cô đột nhiên cảm thấy hình như mình chẳng làm øì sai, cũng không cần thiết phải trốn tránh, nghĩ vậy cô ngước mắt lên đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh: “Anh Lệ, tôi từng nghe người khác nói, đàn ông và phụ nữ yêu nhau là chuyện chẳng có gì lạ, bỗng nhiên chia tay không có lý do cũng cực kỳ bình thường, cái thứ tình cảm này tới nhanh mà đi cũng nhanh, vậy nên tôi sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì đã qua, cũng xin anh đừng nên vì đoạn quá khứ đó mà dây dưa với tôi. Chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình, đây là lời đáng lẽ tôi phải nói từ hai năm trước, chỉ tiếc là mấy ông cụ nhà anh không cho tôi cơ hội nói ra câu này đã bảo tôi cút rồi.”

“Gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình?” Trong nháy mắt ánh mắt Lệ Nam Hành trở nên sắc bén, anh cúi xuống rồi nghiêng về phía trước. Phong Lăng không ngờ anh lại đột nhiên cúi đầu xuống, chợt lui một bước về phía sau, nhưng lại bị dồn dựa vào cánh cửa sau lưng.

Người đàn ông được thế tiếp tục ép xuống, trong lúc cô muốn tránh né bèn giơ tay lên nắm lấy bả vai Phong Lăng, vững vàng đè cô trêи ván cửa: “Phong Lăng, m* kiếp, anh tìm em hai năm, bây giờ em lại nói với anh đó chỉ là một câu gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình? Anh từng nói muốn chia tay sao? Anh từng nói tình cảm tới nhanh mà cũng đi nhanh à? Anh từng nói anh không cần em nữa bao giờ? Hả?”

Phong Lăng tưởng rằng mình nghe nhầm.

Thậm chí bao năm qua, cô vẫn luôn cho rằng Lệ Nam Hành là người lý trí, ít nhất tam quan của anh hẳn là bình thường.

Một người đàn ông đã kết hôn sao lại không biết xấu hổ mà nói không muốn chia tay với một người phụ nữ khác, sao lại không biết xấu hổ mà nói vẫn cần một người phụ nữ nào đó?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!