“Cô đúng là không biết xấu hổ mà, căn cứ XI không bao giờ nhận phụ nữ, để trà trộn vào căn cứ mà cô lại ngụy trang mình thành đàn ông lâu như vậy?”
“Từ nhỏ đến lớn, tôi đều sống như thế này, không hề cố gắng ngụy trang, trước khi vào căn cứ, tôi đã như thế này rồi.”
Phong Lăng thấy mình đã không che giấu được nữa, nên cứ ăn ngay nói thật: “Đối với tôi, đàn ông và phụ nữ không có gì khác nhau cả!”
“Không khác nhau? Một đứa con gái như cô lăn lộn trong đám đàn ông, cô nói không khác nhau sao? Hễ ai đó biết được cô là nữ, cô cho rằng đám con trai bình thường ngay cả một người phụ nữ cũng không thể nhìn thấy trong căn cứ, trong lòng họ sẽ không có ý nghĩ gì à? Tôi thấy bản thân cô đã là kẻ không biết xấu hổ đến một mức độ nhất định nào đó rồi, nếu bọn tôi phát hiện chậm hơn chút nữa thì có lẽ căn phòng kia của cô có thể mở kỹ viện luôn đấy!”
Đám A K nghe thấy câu nói này của ông cụ Lệ thì đều nhíu mày, nhất là A K. Anh ta không nhịn được, bước ra nói:
“Không phải! Ông Lệ, nếu ông hiểu rõ tính cách của Phong Lăng thì sẽ biết cô ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế. Bình thường, cô ấy đều giữ khoảng cách với mọi người trong căn cứ, cho dù là mấy người của đội bắn tỉa chúng tôi cũng không thường ở cùng nhau! Cô ấy đối xử với người khác rất lạnh nhạt, hời hợt, tuyệt đối không giống như ông nghĩ! Nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của cô ấy đáng để chúng tôi học tập! Hơn nữa, từ trước đến nay trong tất cả mọi chuyện cô ấy đều tuân theo quy định của căn cứ!”
Tam Bàn vội kéo A K lại, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nói nữa, không thấy ông Lệ đang tức giận à?”
Tất nhiên A K biết, nhưng nói Phong Lăng như thế cũng quá đáng quá rồi!
Ông cụ Lệ nhìn thẳng vào mặt A K trước, rồi lại nhìn về phía Phong Lăng đang nằm dưới đất một cách lạnh lùng: “Cả người nồng nặc mùi rượu như vậy, thời điểm huấn luyện không thể có mặt đúng giờ, rõ ràng là say cả đêm, thế mà cậu còn nói cô ta tuân thủ quy định của căn cứ? Còn nói nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của cô ta đáng để học hỏi?”
A K cứng họng.
Hôm qua…