Sau khi hôn xong, người đàn ông buông vai cô ra rồi đi thẳng.
Phong Lăng đứng đờ trước cửa một lúc lâu, khuôn mặt nóng bừng lên, sau đó nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại trước mặt, một mình ngây người ở trước cửa mất một lúc mới hoàn hồn lại.
Tại sao mới ở đây vài ngày thôi mà cô lại hơi có cảm giác như cặp vợ chồng già thế này?
Nhưng cô lại rất chờ mong anh có thể trở về sớm một chút…
Nhà họ Lệ.
Mấy ông cụ đang ngồi cùng với nhau.
“Nam Hành vẫn chưa về sao?”
“Sắp rồi, hôm nay sẽ về.”
“Cũng nên chuẩn bị xử lý chuyện với nhà họ Phong rồi. Lần trước, chuyện xảy ra ở bên quân đội, cũng may có nhà họ Phong đồng thời ra mặt, quân đội mới không dám hung hăng quá. Tôi thấy sớm muộn gì cũng phải tiến hành đám hỏi giữa hai nhà, trước đây không phải Nam Hành đã nói là đợi sau khi minh thọ* của con gái thứ hai nhà họ Phong tròn mười tám tuổi là có thể cưới sao. Bây giờ cũng đã qua mười tám tuổi từ lâu rồi, nếu thằng nhóc này không chịu cưới Phong Minh Châu mà cứ khăng khăng đi con đường này, vậy thì cho dù phải quỳ gối, thằng nhóc này cũng nhất định phải cưới di vật của người ta về. Làm người không thể không giữ lời hứa. Hơn nữa chuyện lần này nhà họ Phong cũng đã giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta nợ người ta ân huệ, không thể tiếp tục kéo dài nữa.”
(*) Minh thọ: Tiệc sinh nhật cho người đã mất.
“Đã nói chuyện với ông cụ Phong và bà cụ Phong chưa? Sau khi cưới di vật của cô con gái thứ hai nhà họ Phong về, trực tiếp đưa vào từ đường nhà họ Lệ, trông giữ ba năm. Sau ba năm thì không còn liên quan nữa, đến lúc đó Nam Hành có thể tùy ý nói chuyện cưới gả, nếu không, cũng không thể để nhà họ Lệ chúng ta không có người nối dõi như vậy chứ? Dù sao cũng nên cưới một cộ vợ bình thường.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!