Cô dậy mở đèn, sau đó đứng chần chừ trong phòng hồi lâu mới mở cửa đi ra ngoài.
Dù đã hơn mười hai giờ khuya nhưng rõ ràng Lệ Nam Hành vẫn chưa ngủ.
Đèn trong phòng khách vẫn sáng trưng, đèn trong phòng làm việc cũng vậy.
Trong không khí thoang thoảng có mùi thức ăn, Phong Lăng tìm kiếm xung quanh thì nhìn thấy trêи chiếc bàn ăn gần nhà bếp có chút đồ ăn, chỉ có điều bên trêи đều được đậy một tầng bát cách nhiệt.
Đó là cơm tối Lệ lão đại gọi người mang đến sao? Anh cố ý phần cho cô à?
Phong Lăng vừa đi ra ngoài thì cánh cửa của phòng làm việc mở ra, Lệ Nam Hành cầm một xấp tài liệu đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy có người đang đứng ở cạnh bàn ăn, ánh mắt anh khựng lại, lập tức chợt ngoảnh lại nhìn cô.
Đầu tiên anh nhìn bộ đồ ngủ nhạt màu trêи người của Phong Lăng, dù là quần áo ngủ, nhưng chiếc áo bên trêи vẫn hơi có hình dáng giống chiếc váy nửa người của búp bê, nhìn khá xinh xắn và đáng yêu.
Điều quan trọng là cô không còn dùng vải quấn ngực để che đi bộ ngực phát triển bình thường của mình nữa mà đã mặc thêm áo ngực.
Đường nét hoàn mỹ của cơ thể thiếu nữ không còn chịu bất kỳ ảnh hưởng nào bởi sự gò bó của mảnh vải quấn ngực.
Dù Phong Lăng chỉ mặc một bộ đồ ngủ như thế này và khôi phục lại đường nét cơ thể vốn có thôi thì Lệ Nam Hành cũng phải thất thần mất mấy giây.
Đến khi Phong Lăng đột nhiên giơ tay định mở đồ ăn trêи bàn ra, anh mới bỏ chỗ tài liệu trong tay xuống, đi qua: “Biết em ngủ rồi, nên khi người ta mang đồ ăn tối đến tôi không gọi em nữa. Ngồi xuống trước đi, tôi đi hâm nóng lại thức ăn cho.”
“Không cần đâu, ăn thế này cũng được.” Phong Lăng ngoảnh lại nhìn Lệ Nam Hành, dù bây giờ cô thấy dáng vẻ này của mình hơi xấu hổ, nhưng vẫn nói: “Tôi thấy chưa nguội lắm, vẫn ăn được.”
“Hâm nóng lại đã rồi ăn.” Lệ Nam Hành đấy bàn tay vốn định che chỗ thức ăn đó ra, sau đó mang đồ vào trong bếp.
Nhìn người đàn ông rõ ràng không giỏi việc bếp núc lại đang chuẩn bị hâm nóng thức ăn cho mình, Phong Lăng đứng bên ngoài, vừa mang cơm vào trong giúp anh, vừa lùi lại mấy bước. Thấy trán người đàn ông đứng cạnh kệ bếp hơi nhăn lại, rõ ràng anh không rành những chuyện này cho lắm nhưng vẫn cố gắng làm cho xong, không muốn lộ ra việc mình không biết.
Không hiểu sao, Phong Lăng lại thấy một Lệ Nam Hành như vậy khá đáng yêu.
Không giỏi việc bếp núc thì có sao đâu, anh cũng không cần hoàn hảo như thế, chỉ cần anh mãi là Lệ lão đại của cô là đủ rồi.
Huống hồ, chính bản thân cô cũng không biết nấu nướng.
Nấu một bát mỳ mà người ta ăn xong không bị đau bụng đã có thể coi là thành công lắm rồi.
Nhưng chỉ hâm nóng lại đồ ăn thì không khó khăn gì cả, cho vào nồi rồi bật bếp, hơn nữa còn có lò vi sóng, năm phút là xong.
Phong Lăng không đến giúp anh mà ra bàn ăn ngồi đợi.
Sau khi đồ ăn được bưng lại bàn, Lệ Nam Hành lại lấy bát đũa cho cô, Phong Lăng nhận lấy cảm ơn, sau đó rất nể mặt anh, bắt đầu ăn.